cùng góp vốn, tuy rằng khởi đầu không thoải mái lắm, nhưng anh mong em
sẽ ủng hộ anh.”
Ánh mắt của Nghiêm Qua lại mang theo một ít khát cầu và lấy lòng, Tô
Tần suy nghĩ một chút, vươn tay nhẹ nhàng nắm cổ áo anh.
“Em sẽ nhớ anh.”
Ánh mắt Nghiêm Qua khẽ động, “Anh cũng sẽ.”
“Anh sẽ đến Nam Thành gặp em chứ?”
“Chỉ cần có cơ hội.”
“Em có thể đến đây thăm anh không?”
“Anh sẽ trả tiền vé máy bay.”
Tô Tần cười rộ lên, lại lập tức thở dài, “Không có biện pháp khác?”
“Đây là một lần vất vả cả đời nhàn nhã.” Phải giải quyết sự phản đối của
gia đình thì tương lai mới có thể chân chính ở trong tay mình.
Có đôi khi hiện thực chính là như vậy, trên con đường mình phấn đấu, có
rất nhiều chông gai cần phải đối mặt.
Có đôi khi sẽ phải đánh đổi vật chất, có đôi khi sẽ là tinh thần, có đôi khi
là thời gian, cũng có khi là khoảng cách.
Tô Tần nói: “Em sẽ cô đơn.”
Nghiêm Qua ôm cậu không thôi, ẩn dưới bóng đêm mà hôn lên trán Tô
Tần.
“Anh cũng vậy.”