phong phú rộng mở.
Trong lòng không rõ có tư vị gì, Tô Tần cảm thấy mình sầu não quá mức
rồi, nên thấy hơi buồn cười. Cậu xốc lại tinh thần, ăn vài miếng hết cốc
kem, sau đó vứt cái thìa gỗ vào thùng rác.
“Tôi ngủ đây, ngủ ngon.” Cậu nói.
Nghiêm Qua lại bảo: “Có chuyện gì muốn nói thì nói đi, anh có thể nghe
em.”
Tô Tần ngạc nhiên, đứng bên cửa quay lại nhìn anh. Người đàn ông duỗi
cái chân dài, có chút lưu manh vỗ vỗ bắp đùi mình, dang rộng hai cánh tay,
“Đến đây nào, anh có thể ôm em, cho em gối vào vai anh khóc này.”
Tô Tần cảm thấy buồn cười, chút thương cảm ban nãy tan thành mây
khói. Cậu lắc đầu, gươngmặt dưới ánh đèn trắng có chút yếu đuối, nhưng
không vì vậy mà mất kiên cường, cậu nói: “Nếu anh có tâm sự gì, cũng có
thể nói cho tôi biết.”
Cậu bắt chước động tác của Nghiêm Qua, dang tay ra, khí thế quay trở
lại: “Tôi sẽ cho anh mượn bờ vai mà khóc thầm.”
Nghiêm Qua ngẩn ra, ngồi thẳng dậy cười ha hả.
Hôm sau đến lượtNghiêm Qua làm bữa sáng, lúc Tô Tần ngủ dậy thì
Nghiêm Qua đã bưng bữa sáng lên bàn xong cả rồi. Trên bàn còn bày một
bể cá tinh xảo đẹp mắt.
“Anh lấy từ chỗ Đại Thẩm, trước đây cô ấy cũng nuôi cá vàng.” Đại
Thẩm tronglờiNghiêm Qua nói chính là chủ cho thuê nhà ở sát vách.
Tô Tần có chút ngạc nhiên, hồi lâu sau mới nói: “Tôi không muốn nuôi
nữa..Nhưng mà, cảm ơn.”