BẠN TRAI CÙNG NHÀ KHÔNG PHẢI NGƯỜI - Trang 376

CHƯƠNG 47: Ở BÊN NHAU.

Edit: Bạch Lan Tửu.
Anh ngồi xe bay qua trời đến đây à? Cảm giác kích thích như kiểu một
giây trước còn ở dưới thung lũng, một giây sau đã bay lên tận trời cực
kỳ giống tâm trạng hiện tại của Hạ Ngữ Băng.
Cô chưa từng nghĩ đến có một ngày Lâm Kiến Thâm sẽ rời khỏi mảnh
đất mà anh đã cố thủ suốt gần một ngàn năm qua, đi vào đô thị toàn là
bê tông cốt thép. Tầm mắt Hạ Ngữ Băng dừng lại trên đầu vai Lâm
Kiến Thâm, áo bông màu đen cũng chỉ là một chiếc áo ngắn tay đơn
bạc, trên lông mày và lông mi đều đã kết một tầng băng mỏng, cũng
không biết đã đứng trong thời tiết giá rét này bao lâu.
Hạ Ngữ Băng máy móc đi về phía anh, cởi khăn quàng cổ màu đỏ của
mình xuống rồi đeo lên cổ Lâm Kiến Thâm, gần như phải dùng hết lý
trí của bản thân mới bày ra được dáng vẻ không để bụng, nói:
"Chuyện gì? Em không nhớ."
"Em nhớ." Lời nói dối vụng về không thể qua mắt được Lâm Kiến
Thâm. Anh nắm lấy khăn quàng cổ màu đỏ của Hạ Ngữ Băng, vải dệt
vừa mềm mại vừa ấm áp, còn mang theo mùi hương nhàn nhạt đặc
trưng trên người cô, bình ổn lại chấp niệm đã kéo dài hơn hai tháng
nay.
"Tôi không lạnh." Khớp xương ngón tay thon dài vân vê khăn quàng
cổ, sau đó lại đem nó quàng trở lại trên cổ của Hạ Ngữ Băng, còn cẩn
thận cuốn lên vài vòng, chỉ để lộ ra đôi mắt ướt át và chóp mũi đỏ lên
vì lạnh của cô.
Trong lúc khăn quàng cổ cứ tháo ra rồi cuốn lại, hơi ấm bên trên đã
tản đi không ít, nhưng Hạ Ngữ Băng vẫn bị nóng đến đỏ mặt, thậm chí

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.