BẠN TRAI CÙNG NHÀ KHÔNG PHẢI NGƯỜI - Trang 92

CHƯƠNG 11: MÂU THUẪN ẦM Ĩ.

Edit: Yuzu
Đêm tới, Hạ Ngữ Băng sốt nhẹ.
Thân thể cô vốn đã rất yếu, là bệnh từ trong bụng mẹ, từ khi bắt đầu
nhớ được mọi chuyện, Hạ Tông Trạch đã đưa cô chạy khắp các bệnh
viện lớn nhỏ, xem thuốc như là cơm, khi trưởng thành mới dần dần ổn
định. Có lẽ chiều nay bị tên cặn bã Vương Uy kia làm cho hoảng sợ,
lại mắc mưa cho nên bệnh cũ tái phát, nửa đêm mơ màng tỉnh dậy.
Cổ họng ngứa, nghẹt mũi, đầu đau như muốn nứt ra, cả người rét run,
cô cố gắng lần tay tới điện thoại trên tủ đầu giường, mới 3 giờ sáng.
Đầu óc say sẩm, Hạ Ngữ Băng bật đèn, xuống giường mở hành lý tìm
thuốc, nhưng cô chỉ tìm được thuốc trị ho, cồn i-ốt, thuốc mỡ và các
loại thuốc linh tinh khác, không có thuốc hạ sốt. Cô đành uống hai
viên thuốc trị ho với ly nước sôi để nguội, rồi lê thân thể nặng nề đến
phòng kế bên tìm Lâm Kiến Thâm hỏi thuốc hạ sốt.
Nhưng gõ cửa một lúc mà trong phòng không hề có tiếng đáp lại.
Chẳng lẽ anh ấy lại ra ngoài lúc nửa đêm?
Hạ Ngữ Băng khó chịu khụt khịt mũi, hơi thở khô nóng, đành phải từ
từ trở về phòng, không còn sức lực đổ ập lên giường, dùng chiếc chăn
mỏng bọc lấy cơ thể đang phát lạnh.
Ánh trăng xuyên qua cửa kính rọi vào chiếc bàn dài, chiếu sáng sáu
chiếc lông chim lớn màu đen ánh kim trên bàn, màu ánh kim trên
chiếc lông sáng lên rồi lại tắt, như là những con đom đóm không
ngừng chớp tắt, nhìn vô cùng đẹp.
Hạ Ngữ Băng chăm chú nhìn lông chim quỷ dị nhưng lại xinh đẹp trên
bàn, tầm mắt dần trở nên mơ hồ, một lát sau cô rơi sâu vào giấc mơ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.