BẠN TRAI CÙNG NHÀ KHÔNG PHẢI NGƯỜI - Trang 90

Nhất định là như vậy, Hạ Ngữ Băng gõ gõ cửa phòng Lâm Kiến
Thâm.
"Anh, lông chim to trước cửa có phải là từ chỗ anh rơi ra?" Trong
phòng không có phản ứng gì, cửa phòng lại bị khóa trái, Hạ Ngữ Băng
lại gọi câu nữa: "Anh? Anh ngủ rồi à?"
Vẫn là không có tiếng trả lời.
Chỉ là nếu đã khóa trái cửa, vậy thì nhất định là Lâm Kiến Thâm ở
trong phòng. Chẳng lẽ là ngủ thật rồi?
Cô lại không hề biết, lúc này Lâm Kiến Thâm đã không còn là Lâm
Kiến Thâm nữa, ít nhất là không phải Lâm Kiến Thâm mà cô quen
biết.
Chỉ thấy phòng ngủ của Lâm Kiến Thâm không hề bật đèn, cửa sổ mở
toang, ánh trăng và ánh sao nghiêng nghiêng mà chiếu vào trong
phòng, chiếu lên chiếc giường gỗ mang hơi thở cổ xưa.
Mà trên giường , là một thân ảnh màu đen thật lớn đang nằm cuộn
tròn.
Trong âm u, con ngươi của Lâm Kiến Thâm lóa ra ánh sáng màu vàng,
càng quỷ dị hơn là ----- một đôi cái chim màu đen thật lớn đang từ từ
vươn ra ở bả vai anh, lông chim màu đen ánh vàng rung động, tựa như
phá kén mà chào đón ánh sáng, vừa yêu dã lại mỹ lệ!
Đôi mắt anh vì say mà lờ đờ mê mang, khuôn mặt tuấn tỹ và thanh tú
chìm trong ánh trăng, toàn thân như mạ một lớp ánh sáng bàng bạc,
bày ra một loại nghiêm nghị thần thánh không thể xâm phạm. Tiếp
theo, anh bỗng nhiên nhăn mày, duỗi tay đỡ lấy cái trán đang ẩn ẩn
đau, lông chim trên đôi cánh phía sau lưng cũng dựng đứng hết cả lên,
lại còn hơi run rẩy, tựa như bởi vì say mà cực kỳ không thoải mái.....
Tiếp theo, anh nhảy ra ngoài từ cửa sổ đang mở, giương cánh, xẹt qua
ánh trăng mà bay về hướng nơi sâu nhất trong núi.
Đôi cánh mang theo tiếng nức nở của gió, cửa sổ bị thổi đến đập
"bang, bang".

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.