con gái cười, ông ngây ra một lúc, cúi đầu đốt điếu thuốc, sau đó mới
cười nói: "Còn chưa ăn, vừa tới nhà đây. Tiểu Ngữ, đã rất lâu rồi con
không cười vui vẻ như vậy."
Hạ Ngữ Băng sờ sờ độ cong khóe miệng: "Có sao?
Hạ Tông Trạch gật đầu: "Có. Ở quê rất vui sao?"
"Vui nha! Nhất định là ba bận quá, không chú ý tới con, cho nên mới
nghĩ đã lâu không thấy con cười." Tuy rằng Hạ Ngữ Băng phô trương
ngoài miệng, nhưng trong lòng vẫn có chút ngượng ngùng, nghĩ thầm:
Chẳng lẽ thái độ của mình với ba thật sự kém như vậy?
"Tiểu Ngữ, bên đó trời mưa sao?"
"Mưa ạ, mưa mấy ngày rồi, thổi lật hết hàng rào, vậy mà ngày hôm
sau không biết ai sửa xong rồi, ta còn tưởng là anh sửa, kết quả không
phải."
"Chà, cũng gọi 'anh' rồi hả ?" Hạ Tông Trạch ngồi trên ghế máy tính,
gạt tàn thuốc, trêu ghẹo cô.
Hạ Ngữ Băng xoa mũi nói: "Ha ha, con đột nhiên cảm thấy có một
người anh tốt vô cùng, năm đó tại sao ba và mẹ không sinh cho con
một người anh chứ?"
Hạ Tông Trạch cười nói: "Ngược lại ba rất muốn sớm sinh cho con
một người anh, nhưng mẹ con không chịu, nói không thể đầu độc học
sinh, kiên trì đợi ba đến tuổi kết hôn mới chịu chính thức ở cùng ba."
Hạ Tông Trạch và mẹ là chị em yêu nhau, cũng là tình yêu thầy trò.
Mẹ đọc sách sớm, lúc học tiểu học đã nhảy hai cấp, 23 tuổi đã tốt
nghiệp thạc sĩ, sau đó bà ở lại trường làm trợ giảng một thời gian.
Nhưng bởi vì người hướng dẫn của bà bị bệnh trong một thời gian dài,
rất nhiều chương trình học bà phải dạy thay, thường xuyên tiếp xúc,
không biết thế nào lại chọc phải tiểu bá vương vườn trường Hạ Tông
Trạch nhỏ hơn mình ba tuổi.
Hạ Tông Trạch nói, là ông theo đuổi cô giáo Lâm Miểu trước.