BẠN TRAI CÙNG NHÀ KHÔNG PHẢI NGƯỜI - Trang 133

Theo lời Hạ Tông Trạch nói, một sinh viên kinh tế giỏi lại chạy đến
chọn khóa họ giám định và thưởng thức Quốc họa của Lâm Miểu, cô
giáo Lâm Miểu còn khờ khạo cho rằng ông là một thiên tài nghệ thuật
bị lưu lạc trong mùi tiền của chủ nghĩa tư bản, ai ngờ khi cửa sổ giấy
bị đâm thủng lại làm bà sợ hãi.
Hạ Tông Trạch bình tĩnh kể chuyện của ông và mẹ cho cô nghe, thuộc
như lòng bàn tay, nói một hồi, đáy mắt ông có chút cô đơn, dụi tắt điếu
thuốc.
Thật ra Hạ Ngữ Băng biết, trong lòng ba vẫn luôn có mẹ, dù cho ông
đang chấp nhận Từ Miêu, trong lòng cũng còn giữ một chỗ tên là 'cô
giáo Lâm Miểu', đồng thời, mãi mãi sẽ không dao động.
Đại Thanh cũng đã diệt vong 100 năm, cô vẫn còn yêu cầu ba của
mình ở một mình đến cuối đời, có phải tàn nhẫn quá hay không?
Hai ba con cô xa nhau hơn nữa tháng, Hạ Ngữ Băng cảm giác mình đã
nghĩ thông suốt.
"Ba à, thực ra con..."
"Tiểu Ngữ, đã hết cảm chưa?" Hạ Tông Trạch dời trọng tâm câu
chuyện.
"Đã sớm khỏe rồi." Hạ Ngữ Băng không dám nói mấy ngày hôm trước
còn ăn đồ nướng, tránh Hạ Tông Trạch lo lắng cô bị bệnh lại.
"Ba mua cho con hai thùng măng cụt Thái, ăn nhiều một chút có lợi
cho thân thể, ngày mai sẽ gửi cho con, phát chuyển nhanh chắc vài
ngày là có thể đến. Con chia một nửa cho hàng xóm, còn dư lại con và
anh con ăn lúc còn tươi." Hạ Tông Trạch nghĩ như vậy còn chưa đủ,
hỏi: "Con còn cần gì nữa không? Ba mua cho con, ngày mai cùng gửi
tới luôn."
Hạ Ngữ Băng suy nghĩ một chút, trời mùa hạ mà không ăn kem thì
luôn cảm thấy thiếu chút gì. Chỗ bán kem ở đây phải đi rất xa, hơn
nữa phần lớn đều không phải vị cô yêu thích, vẫn muốn tự mình làm
ăn, dù sao cũng trong vườn có nhiều trái cây ăn không hết, tốt nhất là
làm kem vị trái cây.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.