Lâm Kiến Thâm không biết nghĩ tới điều gì, không được tự nhiên hỏi
cô: "Tại sao em muốn liên lạc với tên kia?"
Hạ Ngữ Băng vỗ về con mèo già đã ngủ, khó hiểu hỏi: "Tên kia?"
"Phí Lãng."
"Ồ, anh ta hả! Bởi vì em không biết rửa vết thương cho Sơ Hạ, cho
nên thêm WeChat của anh ta để tiện hỏi ấy mà."
"Vậy tại sao em muốn phủi sạch quan hệ của chúng ta với anh ta, nói
em không phải là bạn gái của tôi."
Hạ Ngữ Băng bối rối một lúc: "Nhưng anh vốn cũng không phải mà."
Lâm Kiến Thâm không nói gì, môi mỏng mở ra, hơi ảo não nói: "Anh
ta bụng dạ khó lường, em vốn có thể dùng thân phận bạn gái để từ
chối anh ta tiếp cận... Hay là, em thích anh ta? Muốn cùng anh ta
giao... Gặp gỡ?"
"..."
Hạ Ngữ Băng dở khóc dở cười: "Anh đang nói bậy bạ gì vậy! Em xin
anh tỉnh táo lại chút đi! Anh nghi em muốn gặp gỡ anh ta à? Em còn
nghi anh và anh ta có một chân đấy!"
Lâm Kiến Thâm: "Cái gì?"
Hạ Ngữ Băng nói: "Trong trạm thú y, lúc Phí Lãng nhìn thấy anh,
ngay câu đầu tiên anh ta đã nói anh và anh ta là đồng loại. Cái từ
'Đồng loại' này..."
Lâm Kiến Thâm cho là bí mật thân phận của mình bị phát hiện, hơi
khẩn trương nắm chặt tay lái.
"... Trong tiểu thuyết đam mỹ em thường thấy, miêu tả Nam-Nam yêu
nhau." Hạ Ngữ Băng nói hết nửa câu sau.
"???"
Xe thắng gấp, Lâm Kiến Thâm quay đầu nhìn cô, hít sâu mấy hơi mới
bình tĩnh một chút, cố nén giận nói: "Hạ Ngữ Băng, là tôi xin em nên
tỉnh táo lại một chút!"