BẠN TRAI CÙNG NHÀ KHÔNG PHẢI NGƯỜI - Trang 268

Nước mưa sặc vào khí quản, làm cho cô ho đến tê tâm liệt phế. Cô vịn
rào chắn của cầu đá, ôm cây dù màu đen từ từ khom lưng ngồi xổm
xuống, mặc cho mưa to đổ ập xuống, hà cùng nước mắt nóng hổi.
Có thế nào Hạ Ngữ Băng cũng không nghĩ tới, con người mà Lâm Tây
kết duyên... Hóa ra là bà ngoại đáng thương của cô!
"Con tìm được người mà ông phải đợi rồi, ông ngoại..." Cô chặt siết
chặt bức ảnh trong tay, mãi đến khi bức ảnh ố vàng bị vo thành một
nắm: "Nhưng mà, tại sao ông không chịu đi ra?"
Tiếng mưa rơi quá lớn, rất nhanh đã nhấn chìm tiếng nói yếu ớt của
cô.
"Hạ Ngữ Băng!"
Giọng nói lạnh lùng mà lo lắng từ xa đến gần, đạp vỡ thế giới đầy mưa
mà đến, Lâm Kiến Thâm đứng ở trước mặt cô, che cây dù xanh lên
đỉnh đầu cô, còn mình thì lộ hơn nửa người ngoài màn mưa, lạnh
giọng nói: "Em đột nhiên chạy đi dầm mưa, phát điên cái gì vậy!"
Anh không khống chế được mình, lời nói hơi nặng nề. Nhưng khi nhìn
thấy hai mắt ướt đỏ và đôi môi run run của Hạ Ngữ Băng, chút tức
giận trong đáy mắt anh lập tức lui quân, trong lòng khó chịu như là có
nghìn vạn cây kim đâm vào.
Chỉ là khi đó anh vẫn không rõ, loại khó chịu này gọi là 'Đau lòng' .
"Em làm sao vậy?" Lâm Kiến Thâm giơ dù ngồi xổm xuống, nhìn cô
trong cơn mưa lớn.
"Anh..." Cô chậm rãi ngước mắt lên, trong đôi mắt cô phản chiếu mưa
phùn khắp núi, yếu đuối và bất lực không nói nên lời.
Cô dựa trán vào bờ vai rộng của Lâm Kiến Thâm, giống như muốn
tìm kiếm một điểm tựa, thất thanh khóc nức nở: "Lâm Tây... Là ông
ngoại của em, cây dù mà ông ấy cho em, trước đây ông đã đích thân
đưa cho bà ngoại."
Một trận gió thổi tới, cây dù màu xanh đậm lăn một vòng trên mặt đất,
dừng lại dưới cây liễu ở đầu cầu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.