BẠN TRAI CÙNG NHÀ KHÔNG PHẢI NGƯỜI - Trang 286

toàn biến mất, không còn cách nào để duy trì hình người, mãi cho đến
kỳ đại nạn."
Hạ Ngữ Băng ngây người, ngơ ngác nhìn Lâm Tây: "Cái gì là... kỳ đại
nạn?"
Lâm Tây trầm mặc không nói.
"Ông ngoại, cái gì là kỳ đại nạn?" Trong lòng Hạ Ngữ Băng loáng
thoáng có đáp án, lại nhất định không muốn tin, run run: "Yêu quái
không phải có thể sống mãi ư? Sao lại chết được!"
"Trên đời này không có người nào có thể sống mãi cả."
Một tiếng nói quen thuộc vang lên, Hạ Ngữ Băng nhìn lại, chỉ thấy
Lâm Kiến Thâm không biết đã mặc xong quần áo từ lúc nào, một tay
cầm một cái hộp, tay còn lại cầm một vật giống như là một bức tranh,
chậm rãi đi ra từ rừng cây.
Tầm mắt của Hạ Ngữ Băng dừng trên tay anh, ánh mắt hơi trợn to,
nói: "Anh mang tro cốt của bà ngoại đến sao?"
Lâm Kiến Thâm gật đầu, tiếp tục giải thích: "Yêu quái chỉ sống lâu
hơn một chút so với người bình thường, nhưng cái 'lâu' này cũng có kỳ
hạn, ít thì chừng trăm năm, lâu thì hơn ngàn năm, cuối cùng sẽ suy yếu
và chết đi."
Đây chắc chắn là một đáp án tàn khốc, khác xa với vẻ đẹp được miêu
tả trong phim truyền hình và tiểu thuyết, lòng Hạ Ngữ Băng nặng trĩu,
khiến cô không thể nào thở nổi, không biết nên nói cái gì cho tốt.
Nhìn thấy đôi mắt cô đỏ hoe, Lâm Kiến Thâm lại có chút không đành
lòng, anh đưa hũ tro cốt cho Hạ Ngữ Băng: "Nguyện vọng của bà,
giao cho em quyết định."
Đầu ngón tay Hạ Ngữ Băng run lên, nhận hũ tro cốt ôm vào trong
ngực. Lúc ngẩng đầu lên, vừa lúc chạm phải ánh mắt tràn ngập đau
thương của Lâm Tây.
"Con à, ông có thể ôm Tú Anh không?" Lâm Tây khẩn cầu hỏi.
Hạ Ngữ Băng có lý do gì cự tuyệt ông đây?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.