BẠN TRAI CÙNG NHÀ KHÔNG PHẢI NGƯỜI - Trang 287

"Trước khi lâm chung bà ngoại có dặn dò, muốn con đứng trên cầu đá
rải tro cốt của bà xuống dòng suối phía dưới. Bà nói, đó là nơi bà và
ông gặp nhau."
Mặc dù Hạ Ngữ Băng vạn lần không muốn rải chút tưởng niệm cuối
cùng của bà ngoại vào trong dòng nước, nhưng cô vẫn vô cùng trịnh
trọng đặt hũ tro cốt vào tay Lâm Tây: "Nhìn thấy ông, nhất định bà
ngoại sẽ rất vui."
Lâm Tây run rẩy tiếp nhận hũ tro cốt. ông nhìn chiếc hộp nho nhỏ này,
rồi lại ngẩng đầu nhìn Hạ Ngữ Băng.
Cái nhìn kia là mờ mịt luống cuống, mang theo đau thương nồng đậm,
đau thương đến ngay cả vây tai cũng run rẩy dưới ánh trăng, sau đó lại
dần nở một nụ cười tái nhợt.
"Bà ấy trở nên lạnh quá, còn lạnh hơn cả ông." Lâm Tây than nhẹ, một
giọt nước mắt trong suốt ngưng kết thành hình trên khóe mắt, rồi lại
rơi xoạch một tiếng vào nước.
Ông ôm chặt hũ tro cốt vào ngực, dựa vào tảng đá ven bờ, khó chịu
gập người lại, dùng màng tay che mắt.
Làn nước dập dờn, Hạ Ngữ Băng và Lâm Kiến Thâm đứng ở trên bờ,
chỉ nhìn thấy đôi môi không có chút huyết sắc nào của ông đang run
rẩy, nói một câu như bị vỡ vụn: "Tôi không cảm giác được... Sự tồn tại
của bà ấy..."
"Tàn hồn của bà, cũng không ở trong tro cốt." Lâm Kiến Thâm mở
quyển trục, thì ra là bức cá chép vờn sen do anh thêu trước đây. Sợi tơ
tinh mịn dưới ánh trăng phản xạ ra từng đợt ánh sáng, xinh đẹp mà lại
biến hóa kỳ lạ, trông rất sống động.
Dưới ánh mắt kinh ngạc của Hạ Ngữ Băng, Lâm Kiến Thâm thản
nhiên thả bức thêu vào nước, trầm giọng nói: "Bà về quê trong thất
đầu, có một luồng tàn hồn dừng lại mãi không đi, tôi đoán nhất định là
bà có nguyện vọng chưa thực hiện được, nên đã dùng linh lực thêu
một bức tranh, để linh hồn của bà sống trong đó."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.