BẠN TRAI CÙNG NHÀ KHÔNG PHẢI NGƯỜI - Trang 289

Ngược lại Lâm Tây không nghĩ như vậy, ông hiểu rõ nói: "Đứa nhỏ
ngốc, linh hồn dừng lại quá lâu sẽ biến thành một chấp niệm lang
thang, mãi mãi không có cách nào vào luân hồi, cũng không còn ký ức
và tình cảm nữa."
"Không có những cách khác sao?" Trái tim lơ lửng của Hạ Ngữ Băng
khó khăn lắm mới hạ xuống giờ lại treo lên: "Nếu bà ngoại chuyển thế
thành người khác, ông ngoại có thể tìm được bà trong hàng trăm triệu
người không?"
"Chỉ cần Tú Anh nguyện ý, ông nhất định sẽ dùng hết cuộc đời để
tìm."Lâm Tây trịnh trọng nói, từ trong nước đứng lên, nhẹ nhàng ôm
lấy bờ vai gầy gò của vợ mình, nghiêm túc nói, "Tú Anh, người và yêu
khác biệt khiến chúng ta xa nhau mấy chục năm, ngay lúc em đau khổ
khó khăn nhất, anh chưa từng làm chỗ dựa cho em, điều mà một người
chồng nên làm, em... Có bằng lòng tha thứ cho anh, cho anh cái hẹn ở
kiếp sau không?"
Mắt bà ngoại đẫm nước mắt, nở nụ cười lộ các nếp nhăn nơi khóe mắt,
gật đầu thật mạnh, giống như khi đáp lại lời cầu hôn của anh vào 40,
50 năm trước, im lặng nói: Bằng lòng.
Ông ngoại bỗng nở nụ cười, khóe miệng có một vết lõm nhỏ.
Ông nắm bàn tay như que củi của bà ngoại, không hề do dự, tận tình
hôn lên nếp nhăn nơi cổ tay bà, dùng chút linh lực ít ỏi của mình in lên
một ấn ký.
Là một hoa văn vảy cá hình quạt màu xanh.
"Tú Anh, em yên tâm đi." Lâm Tây vuốt làn tóc bạc của bà: "Có ấn ký
này, dù ở chân trời góc biển anh cũng có thể cảm nhận được em... Lần
này, anh tuyệt đối sẽ không gạt em."
Khi tiếng gà gáy sáng vang lên, linh hồn của bà ngoại rốt cuộc cũng
tiêu tán trong lòng Lâm Tây, hóa thành nghìn vạn điểm sáng màu vàng
tản ra, bay về nơi xa không hề biết tên.
Hạ Ngữ Băng vội vã đi lên phía trước, nhưng bàn tay xuyên qua khi
thân ảnh trong suốt của bà ngoại bắt đầu biến mất. Cô nhìn một linh

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.