BẠN TRAI CÙNG NHÀ KHÔNG PHẢI NGƯỜI - Trang 310

Hạ Ngữ Băng lắc đầu: "Vậy không được, anh sống trong thế giới loài
người, sao có thể không có một chút khói bếp? Hơn nữa, sau này anh
thấy một chút đồ ăn này, sẽ nhớ tới em gái vừa đáng yêu vừa hiền lành
của anh, thấy vật nhớ người."
Lâm Kiến Thâm muốn hỏi cô lúc nào có thể về đây, mà nói đến tới
bên mép lại trở thành một câu: "Tôi sẽ không nhớ em."
"Khẩu thị tâm phi." Hạ Ngữ Băng liếc mắt nhìn anh: "Nói một câu câu
khen em khó khăn đến vậy sao?"
Hai người vui đùa trong buổi sáng mát lạnh mà ẩm ướt, chỉ chốc lát
sau nghe thấy tiếng gõ cổng. Trịnh Ngạn xách hành lý đứng ở cổng,
vẫy vẫy tay với cô: "Chào em, Ngữ Băng."
Vừa nghe tiếng của anh ta, Lâm Kiến Thâm rõ ràng không vui, lực cắt
ớt cũng lớn hơn vài phần.
Hạ Ngữ Băng vừa nhìn thấy hành lý trên tay Trịnh Ngạn liền hiểu:
"Học trưởng phải về sao?"
Trịnh Ngạn cười cười: "Ừ, công ty có việc, ông già đang hối."
"Có xe đưa anh đến thành phố không?"
"Chú Hai của em gọi giùm anh một chiếc xe nhỏ, chờ ở con đường
phía sau núi, anh tới đó là được."
Trịnh Ngạn ngoài miệng nói tự mình đi tới, nhưng đôi mắt hoa đào
nhìn chằm chằm Hạ Ngữ Băng, mong ước trong mắt rất rõ ràng.
Hạ Ngữ Băng ở trong thôn hai tháng, đón khách tiễn khách là lễ nghi
cơ bản nhất, suy nghĩ một chút, cô buông công việc trong tay, chạy
vào trong sân rửa tay, nói: "Anh chờ một chút, em đưa anh đi."
Cô xoay người đi vào trong nhà một lúc, khi đi ra thì cầm một túi giấy
màu vàng, bên trong là một mớ đặc sản địa phương tự làm, tuy rằng
không bao nhiêu tiền nhưng rõ ràng Trịnh Ngạn rất vui.
"Hạ Ngữ Băng, việc còn chưa làm xong." Lâm Kiến Thâm bỗng nhiên
gọi cô, giọng nói cũng không vui vẻ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.