BẠN TRAI CÙNG NHÀ KHÔNG PHẢI NGƯỜI - Trang 312

Hạ Ngữ Băng lắc đầu: "Mấy ngày nữa, em vẫn chưa muốn đi, ở đây
thật sự rất thư thái."
"Anh thấy em hình như rất cực khổ, mỗi ngày đi sớm về tối, phải giúp
anh em làm nhiều việc như vậy. Nhớ trước đây gặp em, đi dưới trời hè
hai phút đã than mệt. Chú Hạ chăm sóc em tốt như vậy, sao lại có thể
bỏ em ở nông thôn chịu khổ được?"
Trịnh Ngạn nói rất uyển chuyển, nhưng Hạ Ngữ Băng sao lại không
biết anh ta đang ngấm ngầm chỉ trích Lâm Kiến Thâm?
Không khỏi giải thích: "Vậy là anh sai rồi, không phải là em giúp anh
em làm việc, là anh em giúp em làm việc. Nếu không có anh ấy, vườn
rau và vườn hoa do bà ngoại tỉ mỉ chăm sóc lúc còn sống không biết bị
em bỏ bê thành cái dạng gì nữa."
Trịnh Ngạn ngẩn ra, nghiêng đầu nhìn gương mặt xinh đẹp của Hạ
Ngữ Băng, suy nghĩ một lúc lâu mới nói: "Ừ."
Qua rừng trúc, chính là cây cầu đá mang phong cách cổ xưa với nước
suối chảy róc rách, cuối cầu đá có lối đi bộ đơn giản bằng xi măng,
một chiếc xe một chiếc thông thường đang đậu ở đó, chắc là tài xế do
chú Hai gọi tới.
Hạ Ngữ Băng nói: "Em đưa anh đến đây thôi, chờ em về Hàng
Châu...lại tìm anh đi chơi."
Trịnh Ngạn nhìn cô một hồi, ngón tay không tự chủ nắm chặt, như là
nén một câu nói gì đó. Hạ Ngữ Băng cũng không giục anh ta, đứng ở
dưới bóng cây chờ anh ta rời đi.
Tiếng ve mùa thu kéo dài mà vô lực, như tiếng kéo cưa văng vẳng bên
tai, một lúc lâu sau, Trịnh Ngạn hít sâu một hơi, cuối cùng quyết định
mở miệng: "Ngữ Băng, em có thể suy nghĩ cùng anh..."
"Học trưởng." Hạ Ngữ Băng đoán anh muốn nói gì, nhỏ giọng cắt
ngang; "Từ năm nhất đến nay anh giúp em rất nhiều, em cũng rất quý
trọng người bạn như anh, cũng rất tôn kính anh, nhưng nếu như muốn
đề cập tới những mặt khác, em không thể nào đáp lại."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.