Nhìn thấy cô trở về, anh không dấu vết thở phào nhẹ nhõm, như là một
cái máy bị kẹt chậm rãi chuyển động bánh răng, tiếp tục cắt cây ớt.
Hạ Ngữ Băng cũng dời ghế xếp tới ngồi bên cạnh anh, cười tủm tỉm
hỏi: "Anh, anh có lo lắng em sẽ cùng đi với Trịnh học trưởng hay
không?"
Lâm Kiến Thâm nói: "Em sẽ không làm vậy."
"Vậy vừa rồi anh thở dài một hơi là có ý gì?" Hạ Ngữ Băng nở nụ
cười, mặt mày cong cong: "Hôm nay em, vậy mà đã làm một việc
lớn."
Cô đã xác định rõ hướng tình cảm của mình, đồng thời với điều kiện
tiên quyết là không làm liên lụy tới Lâm Kiến Thâm, cô quyết ý dũng
cảm tiến tới.
Lâm Kiến Thâm nghi ngờ lướt nhìn.
" y, anh!" Hạ Ngữ Băng nhìn anh, hỏi dò, "Anh có muốn đi Hàng
Châu không? Ta có thể bao ăn bao ở bao chơi."
"Không đi." Lâm Kiến Thâm nhíu mày suy nghĩ một chút, mới thấp
giọng nói: "Yêu quái không thể nào cách cố thổ của mình quá xa trong
thời gian dài, sẽ trở nên suy yếu."
Khí hậu một phương, nuôi yêu quái một phương, có lẽ chính là do đạo
lý này.
Hạ Ngữ Băng có chút mất mát.
"Thế nhưng, em có thể gọi điện thoại cho tôi." Lâm Kiến Thâm cúi
thấp đầu, lông mi hơi run run: "Có thể gọi mỗi ngày."