BẠN TRAI CÙNG NHÀ KHÔNG PHẢI NGƯỜI - Trang 365

đang nóng lên, nằm ngửa ra, nghĩ thầm: Có phải anh ấy cũng có một
chút thích mình không?
Nhưng mà, vì sao lại vào đúng lúc này?
Cô thở ra một hơi thật dài, dùng chăn che mặt lại, trằn trọc đến hừng
đông.
Hôm nay là ngày cuối cùng trong kỳ nghỉ, cô nên về Hàng Châu, theo
thường lệ thì sẽ là Lâm Kiến Thâm lái xe đưa cô đến nhà ga thành
phố. Tối hôm qua Hạ Ngữ băng ngủ không ngon, vừa lên xe đã nặng
nặng nề nề mà chìm vào giấc ngủ, mãi đến khi đến nhà ga cô mới lấy
lại phản ứng, dọc theo đường đi cô đều không nói chuyện với Lâm
Kiến Thâm.
Lúc từ biệt để vào nhà ga, Lâm Kiến Thâm thật sự không chịu nổi yên
lặng mà hỏi cô một câu: "Lần trở về tới là khi nào?" Còn chưa chờ Hạ
Ngữ Băng trả lời Lâm Kiến Thâm đã bổ sung: "Tôi có thể đến đón
em."
Ánh mặt trời màu vàng nhạt, dừng ở trên người không có chút hơi ấm
nào, gió thổi qua là có thể cảm nhận được vẻ lạnh lẽo hiu quạnh của
gió thu, hạ Ngữ Băng kéo hành lý đứng trong đám người tới tới lui lui,
qua một lúc lâu mới nói: "Để nói sau."
Đáp án thay đổi, tâm tình Lâm Kiến Thâm cũng thay đổi theo, thậm
chí trong một cái chớp mắt anh còn hơi hoảng loạn, e sợ nếu để hạ
Ngữ Băng xoay người rời đi sẽ không bao giờ cô quay về nữa.
"Em sẽ gọi điện thoại cho tôi chứ?" Anh lại hỏi.
Hạ Ngữ Băng nghĩ nghĩ, kiên định gật đầu: "Em sẽ, mặc kệ ra sao, anh
mãi mãi là người thân của em."
Lúc này Lâm Kiến Thâm mới cười, nhẹ gật đầu: "Được."
Hạ Ngữ băng phất phất tay tạm biệt anh, lúc xoay người lại nghe tiếng
nói vững vàng của Lâm Kiến Thâm truyền đến, không có chút do dự
nào: "Hạ Ngữ Băng, vấn đề hôm đó em hỏi tôi, tôi sẽ cho em đáp án."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.