liền thu lại ý cười, ánh mắt nhìn chăm chú Hạ Ngữ Băng có chút thâm
trầm.
Hạ Ngữ Băng cũng nhìn anh, sau một lúc lâu mới rụt người về phía
sau, lấy gối ôm chắn trước ngực, cảnh giác hỏi: "Anh nhìn chằm chằm
em làm gì?"
"Muốn hôn em." Lâm Kiến Thâm thế nhưng rất thẳng thắn thành
khẩn, không hề che giấu dục vọng của bản thân một chút nào: "Giống
như trong TV vậy..."
"Nghĩ cũng đừng nghĩ!" Hạ Ngữ Băng ném gối dựa về phía Lâm Kiến
Thâm, lại bị anh nhẹ nhàng mà bắt được.
Từ phía sau gối dựa, Lâm Kiến Thâm để lộ ra một đôi mắt, cười đến
cực kỳ đắc ý, Hạ Ngữ Băng liền hiểu ra là anh đang đùa bỡn cô, không
nhịn được tức giận, chồm người qua nắm lấy lỗ tai của Lâm Kiến
Thâm: "Từ bao giờ mà anh đã trở nên hư hỏng như vậy hả?"
Lâm Kiến Thâm thuận thế bắt được cổ tay của cô, kéo cô vào trong
lòng rồi ôm chặt, cuối cùng còn nhẹ nhàng xoa xoa ở trên eo của cô,
làm như là đang đánh giá cái gì, nói: "Trước kia không nhận ra, thân
thể của em sao lại mềm mại vậy hả?"
"..." Hạ Ngữ băng cảm thấy bản thân bị đùa giỡn.
Hai người thân kề thân, hô hấp quấn quýt, tầm mắt giao nhau, ánh đèn
ấm áp vẫn cứ đều đều mà chiếu lên thân thể hai người, trong yên lặng
lại ẩn chứa một loại xao động xa lạ.
Không biết là ai tiến lại trước, cánh môi kề cánh môi, chính vào lúc
mềm mại ấy, chuông cửa đột ngột vang lên, phá đi khung cảnh mới mẻ
tràn ngập tình yêu của hai người trẻ tuổi.
Trước tiên Hạ Ngữ băng đẩy Lâm Kiến Thâm ra, đỏ mặt bò dậy từ
trên người anh, "hừ" một tiếng, thầm nói: "Ai mà không biết điều như
vậy..."
Lâm Kiến Thâm cũng không vui, tiến lại gần chống lên trán của cô:
"Hay là tiếp tục?"