BẠN TRAI CÙNG NHÀ KHÔNG PHẢI NGƯỜI - Trang 452

một tay cầm ảnh chụp của mẹ lúc còn sống, cứ nhìn không chớp mắt
như vậy đến khi mắt đỏ lên, thật lâu vẫn chưa ngủ.
Mười năm sinh tử cách biệt, không nhớ đến nhưng cũng khó quên, nỗi
đau mà Hạ Tông Trạch che giấu dưới vẻ ngoài tiêu sái, lại có ai có thể
hiểu thấu đây?
Cô thương xót Hạ Tông Trạch cô đơn thì sao Hạ Tông Trạch lại không
nhìn ra mệt mỏi nơi đáy mắt cô chứ? Ông hạ bài trong tay xuống, xoa
đầu Hạ Ngữ băng, nói: "Không cần cứng rắn chống đỡ, đừng thức qua
đêm, lên lầu ngủ đi."
Hạ Tông Trạch qua tuổi bốn mươi thành thục ổn trọng, cử chỉ khéo léo
hào phóng, chỗ nào cũng lộ ra tư thế oai hùng của một thân sĩ thành
đạt, nhưng trong ký ức, Hạ Ngữ Băng tinh tường phát hiện ông đã
từng dựng hết gai nhọn trên người, giơ lên nắm tay như sắt, không
phục quản giáo, không chịu nhận thua, bị vứt bỏ, bị khinh thường,
sống chật vật như vậy.....
Là ai đã lôi ông khỏi vũng nước bùn, từng chút mài đi góc cạnh sắc
nhọn, dạy ông làm thế nào để lấy một tư thái chính xác đi chinh phục
vận mệnh?
"Ba, ba và mẹ đã ở bên nhau như thế nào?"
Nghe thấy cô bỗng nhiên nhắc đến người vợ đã mất, Hạ Tông Trạch
sửng sốt hoàn hồn, ngón tay theo bản năng mà đi sờ sờ hộp thuốc,
nhưng chỉ nắm trong tay bóp bóp, cười nói: "Còn có thể như thế nào,
là mặt dày theo đuổi thôi, con nhìn cách Kiến Thâm theo đuổi con thế
nào sẽ biết."
Hạ Ngữ Băng lộ ra một nụ cười nhạt, cùng Lâm Kiến Thâm liếc nhau.
"Được rồi, đi ngủ sớm một chút, ngày mai chúng ta đi ra ngoài ăn."
Hạ Tông Trạch nói: "Luôn để con nấu nướng cũng rất mệt, ăn không
hết còn khó dọn dẹp, không bằng đi ra ngoài đặt một bàn."
"Ngủ ngon, ba." Hạ Ngữ băng không dò hỏi nữa, đứng dậy ôm Hạ
Tông Trạch một cái, sau đó đi lên phòng ngủ trên lầu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.