BÁN YÊU TƯ ĐẰNG - Trang 159

kiếng vừa nhìn đã thấy vẻ trí thức của giáo sư đại học. Cuối cùng là Vương
Càn Khôn đã gặp lúc trước.

Duy chỉ có thiếu mỗi Thẩm Ngân Đăng động Ma Cô.
Tần Phóng khách sáo đưa mọi người vào phòng riêng, trên đường đi

không ít nhân viên phục vụ và khách dùng cơm nhìn ngó. Bà chủ nhà hàng
rất khẩn trương, thừa dịp không ai để ý liền kéo Tần Phóng ra chất vấn anh:
“Không phải nói là mời khách dùng cơm sao? Cậu làm gì vậy? Tà giáo
hả?”

Tần Phóng dở khóc dở cười: “Người ta là đạo giáo chính tông, đừng nói

bậy nói bạ.”

Bà chủ nói thẳng: “Đạo sĩ không ở nhà niệm kinh đến đây làm gì?”
“Đạo sĩ không biết ăn cơm à?”
Bà chủ nửa tin nửa ngờ, lúc rời đi còn xác nhận lại nhiều lần với anh:

“Cậu chắc chứ, chỉ ăn một bữa cơm thôi à. Tôi nhát gan lắm cậu đừng dọa
tôi nha.”

Tần Phóng thầm buồn cười: Mới có mấy đạo sĩ mà bà ta đã sợ đến vậy.

Nếu như bà ta biết có một con yêu quái đang ngồi trong phòng nghỉ ngơi
cạnh phòng VIP thì sẽ thế nào?

Nhiều đạo sĩ chưởng giáo tập trung dưới một mái nhà như vậy quả thật

rất có cảm giác Hoa Sơn Luận Kiếm. Tần Phóng có chút hưng phấn khó
hiểu, sau khi mời các vị khách ngồi vào chỗ liền đi đến phòng kế bên mời
Tư Đằng. Tư Đằng ngồi vững như núi, cô nói: “Để họ đợi đi.”

Cô vẫn bình thản lấy cọ quét nhẹ phấn mắt màu vàng kim, từ từ trang

điểm. Tần Phóng không thể làm gì: “Tư Đằng, khách khứa cũng đã đến rồi,
cô còn là chủ tiệc, nếu ra trễ không hay lắm đâu.”

Tư Đằng kề gần đến chiếc gương trang điểm, ngón tay phủi đuôi lông

mày: “Đã đến đủ rồi hả?”

“Có một người tên Thẩm Ngân Đăng không đến.”
Tay Tư Đằng hơi ngừng lại một chút, Tần Phóng còn tưởng rằng cô tức

giận nào ngờ cô suy nghĩ rồi buông một câu thờ ơ: “Người động Ma Cô
luôn chẳng có bản lĩnh gì, có lẽ cũng chẳng giúp được gì cho tôi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.