BÁN YÊU TƯ ĐẰNG - Trang 188

đi ra ngoài. Đầu bên kia điện thoại là Đơn Chí Cương, anh ta thở hổn hển,
vừa cất lời đã có phần khẩn trương: “Tần Phóng, tôi gặp được An Mạn rồi.”

Tần Phóng đột ngột dừng bước, không dám tin vào tai mình.
“Thật ra là tôi muốn giúp cậu điều tra thêm tên Triệu Giang Long kia.

Hắn ta còn đang nằm trong bệnh viện, ngoài cửa có người coi chừng không
cho vào. Nên tôi loanh quanh gần đó, nào ngờ mới vừa rồi tôi thấy An Mạn
đi chung với hai người đàn ông đi lên lầu…”

Anh ta nói không mạch lạc, thở vô cùng hổn hển: “Tần Phóng, tôi đi

theo xem sao rồi gọi lại cho cậu.”

Tần Phóng đột nhiên kịp phản ứng: “Đừng, đừng, chuyện này đợi tôi trở

về…”

Nhưng đã muộn, Đơn Chí Cương đã cúp máy rồi. Tần Phóng thầm kêu

hỏng bét, anh vội vàng gọi lại cho Đơn Chí Cương. Không biết có phải anh
ta vì theo dõi An Mạn sợ bị phát hiện nên chỉnh điện thoại thành im lặng
hay không mà không bắt máy. Tần Phóng khẩn trương đến mức tay run rẩy,
gửi tin nhắn cho Đơn Chí Cương, anh gõ hai từ “đừng đi” ba lần liên tiếp.
Vừa định bấm nút gửi đi thì phía sau vang lên một tiếng kêu yếu ớt.

“Tần Phóng.”
Tiếng nói này vô cùng quen thuộc, cảm giác như đã từng nghe vô số lần.
– “Tần Phóng, em đói bụng rồi, mua kem cho em đi.”
– “Tần Phóng ở đó có cho thuê xe đạp đôi kìa, chúng ta mướn một chiếc

đạp dạo quanh Tây Hồ đi.”

– “Tần Phóng, em uống nhiều rượu chóng mặt quá, đưa em về được

không?”

– Ngoài ra đêm hôm đó, cô gái cả người ướt nhem ngồi ở đầu giường

nói với anh trong mơ: “Tần Phóng, sao anh không đưa em về?”

Đây chính là Thẩm Ngân Đăng kia sao? Chẳng những cô ta có một

khuôn mặt giống Trần Uyển mà còn có tiếng nói giống như đúc.

Anh từ từ quay đầu lại.
***
Nhan Phúc Thụy lấy hết can đảm nói: “Tiểu thư Tư Đằng, tôi muốn nói

ra một ý kiến với cô.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.