BÁN YÊU TƯ ĐẰNG - Trang 233

trước mặt, giống như là chuẩn bị gì đó. Chớp mắt móng bay vút qua lọn
tóc, lọn tóc đã được cắt ngay ngắn chỉnh tề.

Tần Phóng nhìn rất hâm mộ, cảm thấy yêu quái quả nhiên lợi hại giống

như là người tiến hóa trong phim Mỹ vậy. Con người so sánh với yêu quái
có ưu thế chỗ nào đâu chứ? Ngoại trừ số lượng nhân cách phân liệt vượt
trội, những thứ khác quả thật chẳng có gì đáng khoe khoang.

Tư Đằng đưa lọn tóc đã tết lại cho Tần Phóng: “Sau này đi gặp Thẩm

Ngân Đăng phải nhớ mang theo cái này.”

Tần Phóng không hiểu: “Mang theo thế nào?”
Tư Đằng lừ mắt: “Cất trong người.”
Lọn tóc này…
Nói thật nếu ở thời cổ đại lọn tóc đen này sẽ rất đẹp. Trong phim cổ

trang các tiểu thư, phu nhân yểu điệu thướt tha cầm thanh kéo vàng trong
tay cắt phăng một lọn tóc. Mỗi lần cắt xong đều yếu ớt tựa như mới gánh
hai lu nước, tóc tết chung với sợi tơ gói vào trong khăn lụa, xịt một chút
nước hoa. Mấy người đàn ông nhận lấy còn thiếu điều rơi nước mắt, cất
trong người giống như báu vật, còn quý hơn cả kim cương mười bảy mười
tám carat. Nhưng đó là vẻ đẹp thời cổ đại mà đúng không?

Hiện đại ngoại trừ sát thủ biến thái, có ai cả ngày cất lọn tóc phụ nữ

trong người chứ? Khiếp thật.

Tần Phóng nhón hai ngón tay cầm lấy, trong lòng vô cùng ghét bỏ, cầm

nó giống như cầm một con sâu róm: “Nhất định phải mang theo à?”

Tư Đằng cười một tiếng: “Nói thế này cho cậu hiểu, lần sau đi gặp

Thẩm Ngân Đăng có thể không mặc quần áo nhưng tóc của tôi không thể
không mang theo.”

Thật hết biết nói sao. Tần Phóng lấy một chiếc khăn tay ca rô màu xanh

trong túi, trải ra bỏ tóc vào gói lại rồi hỏi cô: “Thẩm tiểu thư này có gì đó
không ổn phải không?”

“Cậu thích cô ta à?”
Tần Phóng suy nghĩ rồi từ từ lắc đầu.
Chuyện này thật ngoài dự liệu của Tư Đằng: “Không phải cậu nói cô ta

giống với Trần Uyển sao?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.