BÁN YÊU TƯ ĐẰNG - Trang 257

khe hở rất lớn, vừa sơ suất là gót giày cắm vào trong khe, suýt nữa ngã
xuống.

Tần Phóng cúi người nhặt từng tờ tiền và thẻ lên, biết cô sẽ không nhận

anh giúp cô để trên bàn, lại lấy đồ dằn lên. Lúc ra cửa còn thoáng do dự rồi
nói: “Tư Đăng, giày cao gót đi lâu không thoải mái, nên mua một đôi giày
đế bằng, đổi lại đi.”

***
Năm 1936, Thượng Hải, Bách Nhạc Môn, quần áo sang trọng, ly tách

cụng nhau, ông chủ cửa hàng tây người đầy mồ hôi đeo một cặp kính gọng
đen tròn tròn, không ngừng vẫy tay với cô: “Tiểu thư Tư Đằng, tiểu thư Tư
Đằng, để tôi giới thiệu cho cô biết cậu Thiệu Diễm Khoan, cậu chủ xưởng
dệt Hoa Mỹ.”

Ông ta lại nói: “Tiểu thư Tư Đằng đến từ Thanh Thành, trùng hợp năm

xưa cậu Thiệu cũng theo người nhà đến Thanh Thành nghỉ hè, coi như là
nửa đồng hương rồi.”

Cô cười nhạt coi như chào hỏi, quay người định đi, Thiệu Diễm Khoan

rất lịch sự hỏi cô: “Tiểu thư Tư Đằng, có thể hân hạnh nhảy một bài
không?”

Đèn xoay nhấp nháy, tiếng nhạc lã lướt, cô hỏi: “Hôm nay ngược lại anh

không sợ tôi là yêu quái nữa à?”

Thiệu Diễm Khoan nói: “Tôi nhìn em trong sàn nhảy đã nửa giờ rồi. Tư

Đằng, giày cao gót đi lâu sẽ không thoải mái, hay là sau khi tan dạ vũ, tôi
và em đi mua đôi giày đế bằng, đổi lại đi nhé.”

Khi đó cô trả lời thế nào?
Cô nói: “Không phiền cậu Thiệu phí tâm, nếu giày cao gót không thoải

mái thì vẫn còn kém so với cảm giác gặp lại anh khiến cho người ta buồn
nôn.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.