BÁN YÊU TƯ ĐẰNG - Trang 255

Thẩm Ngân Đăng không cầm lấy chỉ lạnh lùng nhìn Tần Phòng chằm

chằm, bỗng cười phá lên gần như là nghiến răng nghiến lợi: “Làm sao à?
Hỏi làm gì, anh không cần biết!”

Nói xong cô ta liền quay đầu bỏ đi. Tần Phóng nhìn bóng lưng cô ta

càng lúc càng xa, chợt nhớ lúc trước Tư Đăng dặn anh khi gặp Thẩm Ngân
Đăng nhất định phải mang theo tóc của cô.

Thẩm Ngân Đăng này rõ ràng là người tu đạo, tại sao còn tập luyện tà

thuật giống như thôi miên vậy chứ?

Tần Phóng hoảng sợ rùng mình.
***
Tần Phóng gọi lại cho Đơn Chí Cương, biết anh ta tức giận nên nói đùa:

“Điện thoại di động của cậu bị rớt thật à, nghe tiếng bốp như vậy tôi còn sợ
rằng cậu sẽ không nghe điện thoại được nữa.”

Rồi anh lại nói: “Cậu đưa điện sát vào tai An Mạn, tôi nói với cô ấy vài

lời.”

Anh nín thở nghe động tĩnh bên kia, thật lâu sau mới nghe thấy tiếng hô

hấp vô cùng yếu ớt, chỉ là tiếng hô hấp thôi đã khiến anh thoáng chốc đỏ
mắt, anh nói: “An Mạn, anh đã biết hết mọi chuyện rồi. Chuyện đã qua thì
cho qua đi, anh không trách em.”

Tiếng hít thở kia bỗng trở nên dồn dập hẳn, vừa run rẩy vừa như là hào

hển cố gắng muốn nói. Tần Phóng chợt nghẹn ngào: “An Mạn, anh nhất
định sẽ trở về gặp em. Nếu không thấy anh đến, chắc chắn là anh đã ở dưới
chờ em trước rồi.”

Nói điện thoại xong, trong lòng bỗng nhẹ nhõm hơn rất nhiều. Anh trở

về khách sạn, đám người quan chủ Thương Hồng đã rời đi. Trời dần dần tối
đen, bầu trời bên ngoài bản Miêu lác đác có vài ngôi sao bắt đầu mọc lên.
Nơi này rất ít sao, mỗi một ngôi đều cô đơn tận trên cao. Tư Đằng tựa vào
lan can nhà sàn ngắm nhìn bầu trời, nghe thấy tiếng bước chân cũng không
quay đầu lại chỉ nói: “Về rồi à.”

Tần Phóng cảm thấy giờ khắc này anh bình thản đối mặt với Tư Đằng

hơn bất cứ lúc nào: “Tư Đằng, tôi đến từ biệt cô.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.