BÁN YÊU TƯ ĐẰNG - Trang 285

Tư Đằng hồi phục tinh thần, cô rũ mi xuống, né tránh ánh mắt dò hỏi

của Tần Phóng, đưa quyển sổ lại cho anh: “Bài thơ viết trên bức tranh là
ông cố cậu viết, nhưng không phải ông ta làm.”

“Ghi chép của ông cố cậu đều bình dân dễ hiểu. Từ ngữ nhã nhặn chan

chứa tình cảm như vậy giống của phụ nữ hơn. Bà cố cậu cũng biết chữ
sao?”

Tần Phóng lắc đầu: “Bà cố tôi biết ít chữ lắm.”
Anh lại lật quyển sổ kia ra lại, thật ra thì cũng không phải là ghi chép vu

vơ, chẳng qua mấy câu đó không ăn nhằm gì nhau. Có mấy tờ giấy đã bị
xé, anh nhớ rõ ban đầu không có, chắc là Tư Đằng xé ra.

- “Ba tháng liền còn chưa thanh toán, rất lo lắng, già trẻ cả nhà đều chờ

cơm ăn. Em vợ đến nhà mượn tiền vài lần, lâm vào tình thế khó xử. Hi
vọng Bạch tiểu thư nói thay mới mong cứu vãn.”

- “Thuốc Bạch Anh đưa giúp thuận khí, lưu thông máu, bác sĩ Thượng

Hải đúng là kỳ tài.”

- “Nghe nói có sói hoang vào trấn, ban đầu còn tưởng là lừa gạt. Đêm

qua nhà Lưu thị mất đứa cháu, nghe nói cửa mở rộng, dấu móng vuốt rõ
ràng. Bạch Anh đề nghị mau chóng bảo người làm tối đóng kỹ cửa lại, xây
tường cao thêm.”

- “Nửa con heo, chia tiền mặt. Anh vợ vẫn còn chê ít, đúng là lòng tham

con người mà. Cưới một người chứ đâu phải là cưới cả họ.”


Bạch tiểu thư, Bạch Anh, liên tưởng đến dòng lưu niệm viết lúc đi chơi

hồ, xem ra Bạch tiểu thư này và ông cố qua lại khá thân thiết. Có điều là
hình như trước giờ không nghe người lớn trong nhà nhắc đến cái tên này.

Tư Đằng hỏi: “Nhìn ra gì không?”
“Cô nói Bạch tiểu thư à?”
“Còn gì nữa không?”
“Bạch tiểu thư là bác sĩ hả? Bác sĩ Thượng Hải… bác sĩ Thượng Hải?”
Tư Đằng lắc đầu, cô đưa tay đến ngón trỏ lướt qua hai hàng chữ “Em vợ

đến cửa mượn tiền vài lần” và “Anh vợ còn chê ít, cưới một người chứ đâu
phải là cưới cả họ”, để lại dấu vết hằn sâu trên trang giấy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.