BÁN YÊU TƯ ĐẰNG - Trang 284

Tư Đằng phán: “Trẻ con.”
Tần Phóng nhìn Tư Đằng, chợt nhớ ra gì đó: “Sao cô biết chữ? Khưu

Sơn có cho cô đi học à?”

Câu hỏi rất bình thường nhưng Tư Đằng lại bất chợt thoáng sững lại, im

lặng thật lâu mới nói: “Thiệu Diễm Khoan dạy.”

Đáp án này quả thật ngoài dự liệu của Tần Phóng: “Là… anh bạn tốt kia

của cô à?”

Tư Đằng không trả lời.
***
Lúc mới gặp nhau ở núi Thanh Thành, Thiệu Diễm Khoan hỏi: “Em nói

em tên Tư Đằng, vậy em biết viết tên của mình không?”

Lại bẻ nhánh cây viết lên mặt đất cho cô xem: “Bây giờ đã là thời dân

quốc, không còn tin vào chuyện phụ nữ không tài mới có đức nữa. Sau này
phụ nữ đều được đi học, còn được đi du học trau dồi thêm kiến thức. Nếu
như không biết chữ, đôi mắt này cũng sẽ không phát sáng, chỉ là một kẻ
nửa mù thôi.”

Khi đó, đạo trưởng Khưu Sơn cả ngày lải nhải bên tai cô chỉ toàn là yêu

quái, yêu quái, yêu quái. Cô nào nghe thấy những chuyện này chứ?

Cô đi theo Thiệu Diễm Khoan, hai chữ đầu tiên học được là “Tư Đằng”.
Viết rất nhiều nét, xiên xiên vẹo vẹo, xấu hổ đến mức hận không thể

mau bôi đi. Thiệu Diễm Khoan cản cô lại: “Tên một người giống như là bề
ngoài vậy. Viết không đẹp có thể từ từ luyện. Để có thể đứng thẳng làm
người, mỗi bước đi đều phải vững vàng, vững vàng thì mới đứng thẳng
được.”

Khi đó anh ta đang thời đi học niên thiếu khí khái, chỉ trích thói hủ lậu,

hướng tới văn minh. Cũng là kiểu thanh niên tiên tiến thường thấy trong
phim, nhiệt huyết sôi trào đòi dân chủ, đòi tự do.

Sau đó đã xảy ra chuyện gì làm anh ta thay đổi? Thành thị tây hóa, dễ

dàng bê tha, gặp nhau lần nữa trong mắt anh ta đã không còn vẻ sáng ngời
kia nữa, đôi mắt chỉ còn lại bốn chữ: Tiền tài tửu sắc.

Cô đều nhớ mỗi một câu nói của anh ta, nhưng chính anh ta đã quên rồi.
Tần Phóng vẫy vẫy tay trước mặt cô: “Tư Đằng?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.