BÁN YÊU TƯ ĐẰNG - Trang 318

kín cả người, nếu nhìn thoáng qua chỉ thấy là một tảng đá không có hình
dáng gì đặc biệt.

Mưa vẫn rơi tầm tã, ông nín thở khẽ nhấc vành nón lên tạo nên một khe

hở.

Là Thẩm Ngân Đăng, thật sự là Thẩm Ngân Đăng, cô ta đi rất nhanh,

giống như là phép dịch chuyển trong phim vậy. Rõ ràng giây trước còn
đang đứng ở chỗ cao, vừa hoa mắt đã thấy đến trước mặt, hoa mắt thêm lần
nữa thì chỉ còn thấy bóng lưng nơi cửa bản.

Dù đã sớm chuẩn bị tinh thần nhưng khi nhìn thấy thật sự ông vẫn bị

nghẹn trân trối rất lâu cũng không cất lời được. Thẩm Ngân Đăng thật sự là
yêu quái, thật sự là Xích Tán!

Mà yêu quái dường như cũng không phải loại lợi hại không gì không

làm được như trong chuyện xưa của nhân loại hay trong truyền thuyết đã
kể. Cô ta muốn đi đâu, hay là chạy bằng gì cũng chẳng qua là tốc độ nhanh
hơn con người thôi.

Đêm hôm khuya khoắc, mưa như trút nước như vậy cô ta định đi đâu?
Nhan Phúc Thụy bỗng nghĩ ra gì đó, mặt liền biến sắc, vội vàng lấy điện

thoại gọi cho Tần Phóng.

Có tín hiệu nhưng không ai nghe, Nhan Phúc Thụy sốt ruột như có lửa

đốt trong lòng, gọi đi gọi lại hết lần này đến lần khác, trong lòng thầm nói:
Cậu mau nghe điện thoại đi…

***
Tần Phóng cười còn khó coi hơn cả khóc, anh nói: “Tư Đằng, cô đừng

đùa mà.”

Thật sự là đang mở trò đùa quốc tế hả? Đây là cầu sao? Ngay cả tay vịn

bảo vệ hai bên cũng không có, đong đưa trong mưa gió như đi dây diễn
xiếc vậy. Vả lại nếu như nó được bện kín cũng tạm chấp nhận được đi,
nhưng nhìn kỹ sẽ thấy giữa các cành cây có lỗ hỏng rất lớn, to như miệng
chén. Lỡ như anh bước lệch một chút, chẳng phải một chân sẽ lọt thẳng
xuống dưới sao?

Tư Đằng thúc giục anh: “Đi thôi.”
Tần Phóng lắp bắp: “Tôi… tôi thật sự không đi được, sợ độ cao…”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.