BÁN YÊU TƯ ĐẰNG - Trang 351

Đều là số mệnh cả, anh cũng không có gì phải oán trách. Sinh mạng của

anh đã sớm kết thúc ở Nang Khiêm, những ngày hiện tại đều là ông trời
thương tình cho thêm. Tần Phóng im lặng một chút rồi nói: “Ngày mai có
phải là… ngày rất quan trọng hay không? Dù sao tôi cũng ở đây, có gì cần
tôi giúp không?”

“Không có.”
Nói xong cô mở vali ra lục tìm quần áo bên trong, lại xác nhận với anh:

“Mấy ngày nay hình như tiêu tốn của cậu không ít tiền, có điều tôi cũng
không ngược đãi cậu. Xem như hai chúng ta không ai nợ ai, vui vẻ giải
tán.”

Tần Phóng không muốn nói gì nữa, cô nói không nợ thì không nợ đi. Dù

cô có bảo anh đưa một trăm nghìn, tám mươi nghìn, anh có thể cãi cô nói
không được sao?

Anh đưa viên thuốc Thẩm Ngân Đăng để lại cho cô: “Thẩm tiểu thư bảo

tôi nghĩ cách cho cô uống cái này trước khi cô vào hang động. Cô biết cái
này không?”

Biết chứ, viên thuốc chứa nước Quan Âm. Tư Đằng nhận lấy, đưa lên

soi dưới bóng đèn trên trần. Mượn ánh đèn có thể mơ hồ thấy được thứ
đang sóng sánh bên trong.

“Có một việc không biết tôi có làm đúng hay không. Sau khi cô bị

thương, tôi từng vào hang động thấy được vết máu cô để lại. Tôi nghĩ cô
âm thầm vào hang động chắc chắn sẽ không muốn bị bọn người Thẩm
Ngân Đăng phát hiện, tôi liền dọn dẹp lau chùi dấu vết giúp cô. Nhưng cô
làm việc luôn ngoài suy đoán của mọi người, cho nên tôi nghĩ nên nói cho
cô biết tốt hơn…”

Nói xong anh chợt phát hiện không khí hơi khác thường. Tư Đằng quay

đầu nhìn anh, ánh mắt hơi lạ kỳ. Tần Phóng bị cô nhìn như vậy có chút sởn
gai ốc, ngập ngừng khá lâu mới lo lắng hỏi cô: “Không phải là tôi… tự cho
rằng thông minh ngược lại đã gây ra chuyện xấu rồi chứ?”

Tư Đằng nhìn anh một hồi, sau đó bỗng tay phải nhẹ hất lên viên thuốc

bay lên cao, cô ngửa mặt há miệng ra chính xác đón được viên thuốc nuốt
mạnh xuống.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.