BÁN YÊU TƯ ĐẰNG - Trang 447

Sắc mặt cô không tốt, môi bắt đầu tái nhợt, đầu ngón tay khẽ run, thân

thể hơi mềm rũ nhưng ý thức kiên cường vẫn còn cố chống đỡ. Tình huống
xảy ra đột ngột, Tần Phóng chẳng quan tâm đến Đơn Chi Cương, cúi người
ôm lấy Tư Đằng. Lúc lao ra cửa, trong đầu anh bỗng nảy sinh một ý niệm:
Tư Đằng nhẹ quá.

Trước kia anh không chú ý đến điều này. Từ lúc biết nhau đến nay, anh

và Tư Đằng vẫn giữ khoảng cách thân thể, nhiều lắm là lúc đi đường khó
khăn thì dìu cô một cái, cũng không cảm thấy khác thường… Cô thật sự
quá nhẹ, cân nặng của cô chắc hẳn chỉ bằng một nửa người bình thường
thôi…

Lúc đặt cô nằm vào trong xe, Tần Phóng đưa tay thăm dò hơi thở của

cô, cũng không biết là do ảo giác hay gì khác, anh cảm giác ngay cả hô hấp
của cô cũng đã mất. Tần Phóng khẩn trương đến mức tim như ngừng đập,
cô lại bỗng khẽ chau mày hỏi: “Vậy là thôi sao?”

Tần Phóng chẳng kịp hiểu: “Thôi cái gì?”
“Đơn Chí Cương đó.”
Đơn Chí Cương à? Đúng rồi, Đơn Chí Cương. Từ lúc mình chạy thẳng

xuống lầu bệnh viện đến lúc mở cửa xe chỉ mới có vài phút, nhưng khi nghĩ
đến Đơn Chí Cương dường như đã là chuyện của thế kỷ trước rồi.

Tần Phóng nói: “Không phải, tôi định đấm anh ta một cú, lời định nói

cũng đã nghĩ xong…”

Anh chưa từng xử lý trường hợp này, nhưng đã thấy rất nhiều trên tivi.

Lúc đó, anh nghĩ định đi đến đấm một cú thật mạnh vào mặt Đơn Chí
Cương, sau đó nói: “Cú đấm này là tôi thay Trần Uyển trả lại cho cậu.”

Tư Đằng cười lên, ý thức đã bắt đầu mơ hồ, nhẹ nói một câu: “Vậy sao

không đánh?”

Tần Phóng trả lời theo bản năng: “Vì cô đã xảy ra chuyện.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.