BÁN YÊU TƯ ĐẰNG - Trang 572

Ngô Mạnh Hưng nghiêm túc, cầm quyển sổ ghi ghi chép chép, miệng

vẫn lẩm bẩm. Cậu ta vốn cũng có nền tảng, chẳng qua là có lúc đầu óc
không nhanh nhạy, bây giờ vừa xem được bài giải của cô đã lập tức hiểu ra
vấn đề.

Ngô Mạnh Hưng được khai sáng nên rất phấn chấn, liên tục cảm ơn Chu

Vận. Chu Vận thì lịch sự bảo cậu ta đừng khách sáo. Không khí thật vui vẻ
ấm áp.

Tiễn Ngô Mạnh Hưng đi, Chu Vận trở về chỗ ngồi của mình. Vẻ hòa

nhã trên mặt chưa tan đã phải đối diện với ánh mắt của Lý Tuân. Cô thật sự
rất muốn hỏi cậu một câu, rốt cuộc là điều thần thánh gì đã tạo nên cái bản
mặt châm biếm xoay 360 độ cũng không thấy góc chết kia của cậu ta vậy?

“Muốn nói gì thì nói đi.” Lý Tuân dựa vào lưng ghế, những nếp áo sơ mi

màu xám rộng thùng thình xếp trên bụng.

“Hả?” Chu Vận ngỡ ngàng, “Gì cơ?”
Lý Tuân lại cười khẩy, dời mắt đi. Chu Vận bị cậu liên tiếp đả kích nên

chẳng biết đã lệch mất sợi dây thần kinh nào, bật thốt: “Cho tôi xem với.”

Lý Tuân thản nhiên liếc mắt sang: “Hả?”
Đâm lao thì phải theo lao, Chu Vận lấy can đảm nói tiếp: “Lập trình của

cậu đấy, cho tôi xem một chút, được không?”

Lý Tuân ung dung nói: “Được.”
Cậu ấn vào bàn phím, hàm lệnh trong trình biên dịch hiện ra, Chu Vận

ghé người xem.


… …
… … …
Cái khỉ gì đây? Nói về độ dài, hàm lệnh của Lý Tuân còn dài hơn cả của

Ngô Mạnh Hưng. Nhưng của Ngô Mạnh Hưng là ý tưởng thô sơ như việc
quẹt đá đánh lửa thời tiền sử, vừa nhìn đã thấy rõ hết thảy. Mà cái của Lý
Tuân…

Chu Vận vận dụng hết tất cả các tế bào não, cũng chỉ có thể hiểu được

năm hàng đầu tiên. Sau đó là gì nhỉ? Cái này là từ hàm gì ra vậy?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.