BÁN YÊU TƯ ĐẰNG - Trang 625

điểm giữa trưa là giờ cao điểm, gọi liên tục hai cuộc đều nhận được câu trả
lời là: Người gọi cơm trưa rất nhiều, khoảng bốn mươi phút sau mới giao
đến được…”


Thế là Nhan Phúc Thụy đành gói kỹ ví tiền, lên đường cứu đói, lúc xuất

phát vì cẩn thận, ông vẫn giao hẹn ám hiệu mở cửa với Vương Càn Khôn.
Khi Vương Càn Khôn ra mở cửa phải lớn tiếng hô lên: “Tần Phóng.” Còn
ông phải đáp lại hai chữ ám hiệu là: “Đang nằm.”

Nếu không Vương Càn Khôn có quyền không mở cửa cho ông: Ai biết

ông là Nhan Phúc Thụy hay là Bạch Anh đã nhập vào xác ông cơ chứ?

***
Sau khi Nhan Phúc Thụy đi, Vương Càn Khôn lại hối hận, anh ta cảm

thấy thà cứ gọi thức ăn mang đến còn hơn. Con người Nhan Phúc Thụy
không có tố chất, đạo đức không kiên cường, bị cơn đói sai khiến nhất định
vừa thấy thức ăn sẽ chỉ biết lo một mình ăn ngấu nghiến, no rồi mới nhớ tới
anh ta. Có trời mới biết, đến lúc đó nói không chừng anh ta đã chết vì đói
mất rồi.

Thời gian chậm chạp trôi qua từng giây từng phút, mà sự thật dường như

đã chứng minh cho những gì anh ta tiên đoán. Vương Càn Khôn đói đến
chóng cả mặt, không biết đã mắng Nhan Phúc Thụy bao nhiêu lần là “đồ
phản bội”, cuối cùng cũng nhìn thấy cả ảo giác trước mắt, nào là gà, rau,
cá, lạp xưởng, vân vân… chúng đang xếp hàng bái kiến Thái Thượng Lão
Quân. Để phân tâm, anh ta bật ti vi lên, trên ti vi là một người phụ nữ
duyên dáng, quyến rũ đang cười với anh ta: “Giảm cân không phải là giấc
mơ, phụ nữ muốn gầy thì phải kiên trì với bản thân…”

Trước mặt Vương Càn Khôn bỗng tối sầm, nhưng cảm ơn trời đất, tiếng

gõ cửa đã vang lên rồi.

Anh ta liền lê xác ra mở cửa, vẻ mặt dữ tợn. Nhan Phúc Thụy còn đang

giơ túi đồ ăn liền gào lên inh ỏi, liền không ngừng lùi về phía sau: “Cậu,
cậu, cậu…”

Sắc mặt này rất giống với Bạch Anh đấy nhé: “Ám… ám hiệu…”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.