BĂNG - Trang 374

21

B

ảy giờ tối. Diane bỗng thấy đói ngấu và vội vã đi tới cái căng tin nhỏ bé

nơi cô chắc chắn sẽ tìm thấy bữa tối cho số ít cán bộ ở lại. Trên đường đi,
cô chào hỏi hai bảo vệ đang dùng bữa tại một chiếc bàn gần cửa, rồi cầm
lên một cái khay.

Cô băn khoăn khi nhìn qua lớp kính trưng bày và thấy những món ăn

nóng hổi được dọn ra, gà và khoai tây chiên. Cô sẽ phải xem xét lại nếu
muốn có một chế độ ăn hợp lý và không trở về nhà với mười cân thịt thừa
khi rời Viện. Để tráng miệng, cô lấy một ít salad hoa quả. Cô ngồi bên cửa
sổ và ngắm nhìn cảnh đêm bên ngoài. Những chiếc đèn nhỏ đặt xung quanh
tòa nhà chiếu sáng lớp tuyết dưới gốc những cây lãnh sam tạo nên một
khung cảnh kì diệu.

Khi hai bảo vệ rời đi, cô chỉ còn một mình trong căn phòng im ắng, thậm

chí nhân viên đằng sau quầy hàng cũng đã biến đâu mất, khiến một cảm
giác buồn bã xen lẫn nghi ngờ choán lấy cô. Hồi sinh viên, cô đã từng ở
một mình một phòng không ít lần, để học và làm việc khi những người
khác bỏ lại ngôi trường vắng ngắt và tới các quán rượu, câu lạc bộ ở
Geneva. Chưa bao giờ cô có cảm giác xa nhà đến thế. Đơn độc quá chừng.
Lạc lối quá chừng. Mỗi tối đều như vậy, ngay khi màn đêm buông xuống.

Cô giận dữ nhủ thầm phải tự chủ. Chuyện gì đang xảy ra với sự minh

mẫn, với những kiến thức về tâm sinh lý con người của cô vậy? Phải chăng
cô không thể tự đánh giá bản thân mình tốt hơn, thay vì chịu thua trước
cảm xúc? Phải chăng chỉ đơn giản là cô không tương thích với nơi này? Cô
biết cái phương trình cơ bản: không tương thích = đau lòng = lo âu. Cô
phẩy tay như thể muốn gạt cơn sóng lòng sang một bên. Cô biết tại sao
mình lại dễ dàng xuống tinh thần đến vậy. Không phải tại cô, mà là tại

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.