BĂNG - Trang 100

Servaz lơ đãng nhìn cô gái nhỏ tóc vàng kiều diễm đang cười trên màn

hình máy tính của Espérandieu, trông cô như hề với một ngôi sao lớn vẽ
bên mắt trái.

“Cậu nghĩ xem, nửa đêm một mình cậu có thể kéo chừng 200 cân thịt và

treo nó lên độ cao cách mặt đất 300 mét không?”

“Đó là một quan điểm hoàn toàn có căn cứ,” trợ lý của anh thừa nhận.
Servaz nhún vai và nhìn quanh. Những tấm rèm được hạ xuống, che đi

bầu trời xám xịt và những mái nhà của Toulouse ở bên này, che đi bức vách
kính ngăn cách họ với hành lang ở bên kia. Bàn thứ hai, chỗ làm việc của
Samira Cheung, lính mới, hiện đang trống.

“Còn lũ trẻ thế nào rồi?” Anh hỏi.
“Đứa lớn nhất được gửi trả về trại giam để điều tra thêm. Như em đã nói

với anh, hai đứa kia về nhà rồi.”

Servaz gật đầu.
“Em đã nói chuyện với bố của một đứa,” cậu nói thêm. “Một người làm

bảo hiểm. Gã không chấp nhận được chuyện đó. Gã cảm thấy hoang mang
cực độ. Nhưng khi em nhắc đến nạn nhân, gã đã sửng cồ: ‘Lão ta chỉ là một
kẻ lang thang. Say sưa tối ngày! Các anh không định cho lũ trẻ vào tù chỉ vì
một kẻ lang thang vô gia cư đấy chứ?’”

“Gã nói thế sao?”
“Nguyên văn. Gã gặp em trong văn phòng bề thế của mình. Điều đầu

tiên gã nói: ‘Con trai tôi không làm gì cả. Đó không phải cách nó được nuôi
dạy. Là những đứa khác. Thằng Jérôme đã lôi kéo nó, bố nó thất nghiệp.’
Gã nói như thể trong mắt gã, thất nghiệp cũng tương tự như buôn ma túy
hay ấu dâm vậy.”

“Con gã là đứa nào?”
“Thằng bé tên là Clément.”
Thằng đầu têu, Servaz nghĩ. Cha nào con nấy. Cùng một thái độ khinh

người như nhau.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.