BĂNG - Trang 102

“Một phóng viên của France TV3 cùng vài nhà báo từ mấy tòa soạn đã

gọi đến. Họ muốn biết chúng ta có bằng chứng nào liên quan đến lũ trẻ
không. Nhưng hơn hết, họ muốn biết chúng có bị đánh không. Có tin đồn
về hành vi đối xử dã man của cảnh sát với trẻ vị thành niên. Họ diễn đạt
như vậy, và như thường lệ, phát tán cách diễn đạt ấy ra. Copy, paste, là tất
cả những gì họ có thể làm. Nhưng chắc hẳn phải có kẻ tung tin đồn.”

Servaz cau mày. Nếu cánh nhà báo đánh hơi được điều gì đó, chuông

điện thoại sẽ réo không ngừng. Lại phải có công bố, bác bỏ, họp báo, rồi
một vị bộ trưởng lên tivi và hứa hẹn sẽ ‘làm tới cùng’. Ngay cả khi cảnh sát
tìm được cách chứng minh mọi công đoạn đều đúng luật, mối nghi ngờ vẫn
cứ tồn tại.

“Anh muốn một cốc cà phê không?” Cậu trợ lý hỏi.
Servaz gật đầu. Espérandieu đứng dậy và đi ra ngoài. Servaz nhìn các

màn hình máy tính đang nhấp nháy trong cảnh tranh tối tranh sáng. Anh lại
nghĩ tới ba cậu bé mới lớn, điều gì đã dồn ép chúng gây ra hành động ngu
dại đến thế.

Những đứa trẻ đó cả ngày chỉ được bán cho những giấc mơ và sự dối trá.

Bán, không phải cho. Những kẻ bán hàng độc địa đã biến sự vỡ mộng của
tuổi dậy thì thành hàng hóa. Vật chất tầm thường, khiêu dâm, bạo lực, dối
trá, thù ghét, rượu, ma túy, tất cả đều được bày bán trong lớp cửa kính
trưng bày hào nhoáng của chủ nghĩa tiêu dùng hàng loạt, mà giới trẻ chính
là mục tiêu.

Espérandieu trở lại với cốc cà phê.
“Phòng của lũ trẻ thì sao?” Servaz hỏi.
Samira Cheung đi vào. Sáng hôm đó, thành viên mới nhất của đội mặc

chiếc áo khoác da ngắn trông có vẻ quá mỏng so với thời tiết mùa này, một
chiếc áo len cùng dòng chữ ‘Tôi là người vô chính phủ’, quần da màu đen
và đôi bốt nhựa dẻo màu đỏ cao đến đùi.

“Chào,” cô nói, với tai nghe chiếc iPod vắt hờ trên áo khoác và một

chiếc cốc bự bốc hơi nghi ngút trên tay.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.