“Liệu pháp sốc điện.”
Sốc điện… Diane sởn hết da gà. Kể từ khi được áp dụng lần đầu tiên
trong tâm thần học vào thập niên 1930, việc sử dụng liệu pháp sốc điện đã
trở thành đề tài gây tranh cãi. Những người phản đối cho rằng điều này thật
vô nhân đạo, bại hoại, và là một hình thức tra tấn. Đến mức sang thập niên
1960, cùng với sự xuất hiện của thuốc an thần, việc sử dụng ECT hay liệu
pháp sốc điện đã giảm đi đáng kể. Nhưng rồi tới khoảng giữa thập niên
1980, người ta lại chứng kiến sự trỗi dậy bất ngờ của nó ở một số quốc gia,
trong đó có Pháp.
“Cô nên hiểu rằng,” Xavier nói khi thấy cô kinh ngạc đến chết lặng.
“ECT ngày nay hoàn toàn không còn giống như trước đây. Nó được áp
dụng với các bệnh nhân mắc chứng trầm cảm nghiêm trọng. Bọn họ được
đưa vào trạng thái gây mê toàn diện kết hợp cùng giãn cơ ngắn hạn.
Phương pháp điều trị này đã thu được những kết quả đáng chú ý. Nó có
hiệu quả với hơn 85% trường hợp trầm cảm nghiêm trọng. Một tỉ lệ cao
hơn nhiều so với thuốc chống trầm cảm. Nó không gây đau đớn, và nhờ các
phương pháp hiện đại, không còn nguy cơ biến dạng cơ thể hay ảnh hưởng
lâu dài tới khung xương.”
“Nhưng còn ảnh hưởng đối với trí nhớ và nhận thức thì sao? Bệnh nhân
có thể phải chịu đựng trạng thái rối loạn trong vài giờ. Và chúng ta vẫn
chưa biết chính xác ECT tác động thế nào lên não. Có nhiều bệnh nhân
trầm cảm ở đây không?”
Xavier thận trọng nhìn cô.
“Không. Chỉ có 10% thôi.”
“Có bao nhiêu bệnh nhân tâm thần phân liệt và thái nhân cách?”
“Gần 50% là tâm thần phân liệt, 25% phần trăm là thái nhân cách và ba
mươi bệnh nhân loạn tâm thần, sao cô hỏi thế?”
“Tôi cho rằng anh chỉ sử dụng ECT với các bệnh nhân bị trầm cảm phải
không?”
Cô cảm thấy sự biến chuyển trong bầu không khí giữa hai người. Xavier
chằm chằm nhìn cô. “Không, chúng tôi cũng áp dụng với những người cư