BĂNG - Trang 272

“Anh giải quyết vụ con ngựa thế nào rồi?”
“Ai muốn biết vậy?”
“Sở chỉ huy của Lực lượng Cảnh sát Quốc gia đang theo sát vụ việc này

đấy, thưa ngài sĩ quan.”

“Họ có biết một người đàn ông đã bị giết không?”
“Có, một dược sĩ tên là Grimm, chúng tôi đã biết việc đó,” quan chức nọ

trả lời, như thể biết rõ vụ án từ trong ra ngoài, và đương nhiên điều đó là
không thể.

“Vậy hẳn ông cũng phải biết rằng con ngựa của anh Lombard không phải

ưu tiên của tôi.”

“Sĩ quan chỉ huy, Catherine d’Humières đã đảm bảo với tôi rằng anh là

nòng cốt của lực lượng.”

Servaz cảm thấy cơn tức giận đang bùng lên. Rõ ràng tôi là nòng cốt hơn

ông, anh nghĩ. Tôi không dành thời gian bắt tay trong hành lang, gièm pha
những người bạn nhỏ của mình, hay ngồi trong cuộc họp làm ra vẻ theo sát
tất cả các vụ án.

“Anh có manh mối nào không?”
“Hoàn toàn không.”
“Còn hai gã bảo vệ?”
À à, ông ta thực sự có bỏ công bỏ sức ra đọc báo cáo. Hẳn là đọc vội đọc

vàng, ngay trước khi gọi cho anh, giống như một sinh viên cuống cuồng
làm nốt bài tập về nhà trước khi lên lớp.

“Không phải họ.”
“Sao anh có thể chắc chắn như vậy?”
Vì tôi dành thời gian tiếp xúc với nạn nhân và bọn sát nhân trong khi ông

ngồi đó ấm bàn tọa cả ngày, anh nghĩ.

“Họ không đủ khả năng làm việc đó. Nhưng nếu ông muốn chắc chắn,

thì rất hoan nghênh ông tới đây tham gia cùng chúng tôi.”

“Thôi nào, sĩ quan, bình tĩnh lại đi. Không ai nghi ngờ năng lực của anh

cả,” người đàn ông dỗ dành. “Cứ tiến hành cuộc điều tra theo cách của anh,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.