BĂNG - Trang 308

dù rộng nhưng nhiều quãng gần như chật cứng bởi những chồng đồ cũ, dát
giường, đệm, những chiếc giường sắt dựng vào tường, bồn rửa sứt mẻ, ghế
gãy, thùng, hộp, máy tính và tivi hỏng. Hơn nữa, bóng người kia còn liên
tục đối hướng, hết sang trái rồi sang phải, đi sâu vào trong lòng tòa nhà. Và
chỉ nhờ luồng sáng le lói từ đèn pin của người đó, cô mới đoán được hướng
đi. Diane những muốn từ bỏ và trở lại theo lối cũ, nhưng rồi nhận ra đã quá
muộn. Không thể nào tìm được lối ra trong bóng tối này! Cô tự hỏi chuyện
gì xảy ra nếu bật một công tắc đèn? Liệu toàn bộ tuyến đường dưới lòng
đất này có lập tức sáng lên hay không? Kẻ kia sẽ biết mình bị bám đuôi. Kẻ
kia sẽ phản ứng thế nào? Có quay lại hay không? Diane không còn lựa
chọn nào khác ngoài việc đi theo ánh sáng chập chờn. Xung quanh cô là
bóng tối đen đặc, có tiếng móng vuốt cực nhỏ cào cạo dưới đất. Chuột!
Chúng gấp gáp tránh khỏi đường đi của cô. Diane cảm thấy sức nặng của
bóng tối trên vai mình. Ánh đèn trở nên mạnh hơn hoặc yếu đi phụ thuộc
vào khoảng cách cô duy trì với người phía trước. Càng lúc cô càng hối hận
cho sự bốc đồng liều lĩnh của mình. Tại sao cô không ở lại trong phòng cơ
chứ?

Đột nhiên, cô nghe thấy tiếng một cánh cửa kim loại ken két mở ra, rồi

đóng lại. Và cô thấy mình trong bóng tối đen đặc. Như thể bỗng nhiên mù
lòa. Cô hoàn toàn mất phương hướng. Cô không thể thấy thân người, hay
tay chân mình nữa… Không gì cả ngoài một màu đen tuyền. Bóng tối dày
đặc và không thể xuyên thấu. Máu chảy rần rật qua mạch máu, cô cố nuốt
nước bọt nhưng miệng khô khốc. Trong tuyệt vọng, cô hết quay bên này lại
đến bên kia. Vẫn có tiếng o o trì trệ từ hệ thống thông gió và nước chảy ở
đâu đó, nhưng những âm thanh này trở nên xa xôi và vô dụng với cô, hệt
như còi báo hiệu hoàn toàn vô ích với một con tàu đang chìm dần giữa đêm
giông tố. Diane nhớ ra chiếc di động nhét trong túi quần bò. Cô run rẩy lấy
nó ra. Ánh sáng từ màn hình còn lờ mờ hơn so với những gì cô lo ngại. Nó
gần như không thể chiếu sáng tới đầu ngón chân cô. Cô bắt đầu di chuyển
cho tới khi quầng sáng đáng thương ấy tìm thấy một thứ khác ngoài bàn tay
của cô để chiếu rọi, một bức tường. Hoặc ít nhất là một vài mét vuông bê

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.