BĂNG - Trang 384

Cô cười vang, “Nghệ danh của họa sĩ là Mentopagus. Chủ đề của triển

lãm là Tàn nhẫn.”

“À, nếu vậy thì nó rất thành công đấy,” anh đùa.
“Trông anh không ổn lắm, Martin.”
“Xin lỗi, tôi không nên vào đây trong tình trạng này.”
Cô xua tay gạt đi lời xin lỗi của anh, “Ở đây, nếu có thêm một con mắt

giữa trán cũng chẳng khiến ai chú ý cả. Những người này chỉ nghĩ đến việc
con người họ tiên phong, tân tiến, hiện đại, và phá cách thế nào thôi. Họ
nghĩ mình đẹp đẽ trong tâm hồn, và đẹp hơn đứt những người khác…”

Anh ngạc nhiên trước sự cay đắng trong giọng Charlène và liếc nhìn

chiếc ly đầy đá của cô. Có lẽ là tác dụng của cồn.

“Sự khuôn sáo của giới nghệ sĩ vị kỉ,” anh nói.
“Nếu khuôn sáo trở thành khuôn sáo, thì chính là bởi chúng hàm chứa

một sự thật quan trọng,” cô phản biện. “Trên thực tế, em thấy chỉ có hai
người thực sự mang vẻ đẹp trong mình,” cô lẩm bẩm như tự nhủ. “Vincent,
và anh. Hai cảnh sát. Thế nhưng anh luôn giấu nhẹm vẻ đẹp đi.”

Servaz bất ngờ trước lời thổ lộ của cô. Anh không ngờ cô sẽ nói như vậy.
“Em ghét nghệ sĩ,” đột nhiên cô nói, giọng run rẩy.
Hành động tiếp theo của Charlène còn gây bất ngờ hơn. Cô ngả người tới

trước và một lần nữa hôn lên má anh, nhưng lần này dừng ở khóe môi. Đầu
ngón tay cô len lén chạm vào môi anh. Hai cử chỉ thân mật dù dè dặt nhưng
khiến anh ngỡ ngàng. Rồi cô bước xuống và đi mất. Gót giày cô vang lách
cách trên những bậc thang kim loại.

Tim Servaz đập loạn. Đầu óc anh quay cuồng. Một phần sàn nhà được

rải sỏi, trát vữa và đá cuội, anh tự hỏi là một tác phẩm nghệ thuật hay là
một công trường. Trên bức tường trắng đối diện anh là bức tranh hình
vuông vẽ vô số nhân vật tí hon tụ lại dày đặc thành một đám đông nhiều
màu sắc. Hàng trăm người, có khi là hàng ngàn. Dường như tầng hai được
dành trọn cho triển lãm Tàn nhẫn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.