BĂNG - Trang 395

Servaz đứng lên, bước ra ban công. Trời đã hết mưa nhưng có một lớp

sương mù mờ nhạt bám vào vỉa hè ướt át và bóng đèn đường tạo nên một
quầng sáng hư ảo. Hơi ẩm bốc lên. Anh nhớ tới Charlène Espérandieu. Nhớ
tới sự thân mật bất ngờ của nụ hôn cô đặt lên má anh, và một lần nữa dạ
dày anh quặn lại.

Khi trở vào qua cánh cửa kiểu Pháp, Servaz nhận ra sai lầm của mình,

không phải những tiếng chim hót, mà bản thân những cuộn băng cát xét
mới khiến anh chú ý. Dạ dày cứng lại như bị ai đổ xi măng xuống thực
quản. Mạch đập tăng vọt. Anh lật giở cuốn sổ tay cho tới khi tìm thấy dãy
số, rồi gọi điện.

“A lô?” Giọng một người đàn ông nghe máy.
“Khoảng một tiếng rưỡi nữa tôi qua nhà ông được không?”
Một khoảng lặng.
“Nhưng lúc ấy đã quá nửa đêm rồi!”
“Tôi muốn xem lại phòng Alice một lần nữa.”
“Vào đêm hôm thế này sao? Không thể đợi tới ngày mai à?”
Giọng nói ở đầu dây bên kia tỏ rõ sự chán ngán. Servaz có thể hiểu suy

nghĩ của Gaspard Ferrand. Con gái ông ta đã mất được mười lăm năm. Tại
sao mọi thứ đột nhiên trở nên khẩn cấp như thế được?

“Tôi thực sự vẫn muốn tới vào tối nay,” anh cố chấp.
“Được thôi. Dù sao tôi cũng không bao giờ đi ngủ trước nửa đêm. Tôi sẽ

đợi anh cho tới 12 rưỡi. Sau đó tôi sẽ đi ngủ.”

Khoảng 12 giờ 25 phút, anh tới được Saint-Martin, nhưng thay vì đi vào

thị trấn, anh rẽ sang đường vòng để chạy tới ngôi làng đang ngủ yên cách
đó 5 kilomet.

Gaspard Ferrand mở cửa ngay khi chuông cửa vang lên. ông ta có vẻ bị

kích thích và vô cùng tò mò.

“Có gì mới sao?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.