BĂNG - Trang 493

“Cái gì?” Confiant hét lên. “Tôi hy vọng là anh đang đùa!”
“Hiện tại, tôi không có thời gian để giải thích. Chúng ta phải nhanh

chóng hành động. Trong lúc đó, cứ giữ Ziegler lại nếu các vị muốn.
Chaperon đâu?”

“Chúng tôi đang tìm cách buộc ông ta phải thừa nhận việc cưỡng bức

những thiếu niên ở trại hè,” d’Humières lãnh đạm trả lời. “Nhưng lão
không hé răng nửa lời.”

“Không giới hạn thời gian thi hành án chứ?”
“Không, chừng nào vẫn nảy sinh những yếu tố mới khiến chúng ta phải

tái điều tra. Martin, tôi hy vọng cậu biết mình đang làm gì.”

Họ trao đổi một ánh mắt.
“Tôi cũng hy vọng như vậy,” anh nói.
Đầu óc anh quay cuồng. Anh ra lễ tân xin một chai nước, uống viên

thuốc mà Xavier kê cho rồi đi ra xe đang đỗ ngoài bãi.

Làm sao anh có thể trình bày giả thuyết của mình mà không khiến

Confiant phát điên và không đặt bà trưởng công tố vào tình thế khó xử?
Vẫn còn một câu hỏi đeo bám anh. Anh muốn tuyệt đối chắc chắn trước khi
ngả bài. Và anh cần một người cho anh ý kiến, một người có thể nói với
anh rằng anh đang đi đúng hướng, và trên hết, rằng anh có thể đi xa tới đâu
mà không quá dấn thân vào nguy hiểm. Anh nhìn đồng hồ đeo tay. 21:12.

Máy tính.
Cô bật nó lên. Không giống của Xavier, có yêu cầu nhập mật mã. Chà

chà. Cô nhìn đồng hồ đeo tay. Cô đã ở trong này được một tiếng.

Vấn đề là, cô không phải hacker. Mất hơn mười phút, cô vắt óc tìm mật

mã, cố đánh tên Julian Hirtmann và Lisa Ferney theo mọi kiểu có thể,
nhưng vô ích. Cô lục lại ngăn kéo cất giữ hồ sơ cá nhân. Dựa vào đó, cô
nhập các số điện thoại và số hiệu sổ phúc lợi xã hội, hết ngược lại xuôi, đến
ngày sinh, kết hợp giữa tên và tên đệm của y tá trưởng, kết hợp giữa ba chữ
cái đầu tên và ngày sinh, nhưng tất cả đều vô ích. Chết tiệt!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.