BĂNG - Trang 492

“Câu hỏi cuối cùng. Tại sao cô đặt hoa lên mộ Maud Lombard vào sáng

nay?”

Irène Ziegler im lặng một lúc. Lần này cô không ngạc nhiên một chút

nào. Cô đã nhận ra mình bị theo đuôi cả ngày.

“Maud Lombard cũng tự tử.”
“Tôi biết.”
“Tôi luôn biết rằng cô ấy cũng là nạn nhân của chúng. Thậm chí tôi còn

nghĩ tới việc giải thoát bằng cách tương tự. Có một thời gian, Maud và tôi
thường cùng nhau tới dự tiệc, trước khi tôi vào đại học, và trước khi cô ấy
gặp phải lũ khốn nạn. Chúng tôi khá thân thiết, không hẳn là bạn bè, chỉ là
người quen, nhưng tôi rất quý cô ấy. Maud là một cô gái kín đáo, độc lập và
ít nói, nhưng luôn nỗ lực thoát ra khỏi hoàn cảnh của mình. Vì vậy hằng
năm, vào đúng ngày cô ấy mất, tôi lại mang hoa đến viếng. Hôm nay thì tôi
muốn gửi cho Maud một lời nhắn nho nhỏ, trước khi bắt giữ kẻ cuối cùng
còn sống sót.”

“Nhưng Maud Lombard chưa bao giờ đi nghỉ ở trại hè.”
“Thế thì sao? Cô ấy đã bỏ nhà đi vài lần, thường xuyên giao du với

những thành phần bất hảo. Và luôn về muộn. Chắc hẳn cô ấy đã đụng phải
chúng ở đâu đó, giống như tôi.”

Servaz lại vắt óc suy nghĩ. Giả thuyết của anh càng lúc càng sáng tỏ. Một

hướng đi không thể tin nổi… Anh không còn câu hỏi nào nữa. Đầu anh lại
xoay mòng mòng. Anh xoa bóp hai thái dương và khổ sở đứng lên.

“Có thể còn một giả thuyết khác mà chúng ta chưa tính đến,” anh nói.

D’Humières và Confiant đang đợi anh trong hành lang. Servaz đi về phía

họ, vật lộn với cảm giác những bức tường cùng sàn nhà đang xoay tròn và
anh sắp sửa mất thăng bằng. Anh xoa bóp gáy và hít một hơi thật sâu,
nhưng không đủ để tống khứ cảm giác choáng váng chao đảo.

“Thế nào?” Bà trưởng công tố hỏi.
“Tôi không nghĩ là cô ta.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.