BĂNG - Trang 490

“Tại sao?”
“Perrault, tôi muốn lão chết. Hoặc đúng hơn, tôi muốn kẻ sát nhân có cơ

hội tóm được lão.”

Servaz trân trân nhìn cô một lúc. Anh gật đầu.
“Vì những việc họ đã làm với cô,” anh nói. “Grimm, Chaperon,

Mourrenx và ông ta.”

Cô không trả lời nhưng gật đầu.
“Tại trại hè,” anh tiếp tục.
Cô kinh ngạc nhìn lên.
“Không, là rất lâu sau đó. Hồi tôi học luật ở Pau. Vào một ngày cuối

tuần, tôi tình cờ gặp Perrault tại hội làng. Lão đề nghị cho tôi đi nhờ xe.
Grimm và Mourrenx đợi chúng tôi ở cuối một đường mòn, cách đó vài
kilomet. Đêm ấy không có Chaperon, tôi không biết tại sao. Chỉ biết bởi thế
tôi không liên hệ lão ta với những tên còn lại cho tới khi anh tìm ra bức
ảnh. Lúc… thấy Perrault lái chệch khỏi đường cái và chạy vào đường mòn,
tôi lập tức đoán được ý định của lão. Tôi muốn thoát ra nhưng lão đánh tôi
tới tấp ngay trong khi lái xe, và cả khi đã dừng lại. Lão bảo tôi là đồ đong
trai, là con điếm. Người tôi đầy máu. Sau đó…”

Cô im bặt. Anh do dự rất lâu rồi mới hỏi, “Sao cô không…”
“Tố cáo? Tôi… quan hệ khá bừa bãi vào thời điểm đó. Đàn ông, phụ

nữ… Thậm chí cả với một trong các giảng viên ở đại học của tôi, một phụ
nữ đã có chồng con. Bố tôi lại là sen đầm. Tôi biết chuyện gì sẽ xảy ra,
người ta sẽ tiến hành điều tra, rồi bê bối. Tôi nghĩ tới bố mẹ và phản ứng
của họ. Cả anh ruột cùng chị dâu tôi nữa, họ đều không biết gì về đời sống
cá nhân của tôi.”

Thì ra đây là lý do giúp bọn chúng giữ kín bí mật của mình lâu như vậy,

anh thầm nghĩ. Linh cảm ban đầu của anh tại nhà Chaperon đã đúng. Bọn
chúng tin tưởng rằng 90% nạn nhân bị hiếp dâm sẽ không trình báo vụ việc.
Ngoại trừ các thiếu niên ở trại hè chưa từng nhìn thấy mặt chúng, con mồi
chúng lựa chọn phải là những mục tiêu dễ bị công kích, những người có lối
sống buông thả, khiến họ không dám tìm đến cảnh sát. Những kẻ săn mồi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.