BĂNG - Trang 488

“Và cô không ở bên cạnh Perrault khi ông ta chết. Cô ở gần nhất, đáng ra

phải tới trước tiên.”

“Tôi bị tai nạn xe máy.”
“Cô nên thừa nhận là một cái cớ không mấy thuyết phục. Một vụ tai nạn

không có ai làm chứng.”

“Chỉ là sự việc xảy ra đúng như vậy.”
“Tôi không tin cô,” anh trả lời.
Ziegler mở to mắt.
“Anh nghĩ lại đi,” cô nói. “Anh cho rằng tôi vô tội hay có tội?”
“Vô tội. Nhưng cô đang nói dối về vụ tai nạn.”
Cô có vẻ kinh ngạc trước sự thấu suốt của anh. Nhưng lần này cô lại

khiến anh ngạc nhiên, cô mỉm cười.

“Ngay từ đầu tôi đã biết anh là người tốt,” cô nói.
Anh tiếp tục, “Đêm hôm qua, tôi biết cô đi tới quán bar sau nửa đêm, và

tới khi cô quay về thì tôi đang trốn dưới gầm giường. Tôi ra ngoài lúc cô
đang tắm. Cô nên trang bị thêm khóa cửa, chứ đừng chỉ dùng một loại khóa
tiêu chuẩn. Cô đã làm gì ở quán bar ấy?”

Cô cố tiêu hóa những gì anh vừa nói và trầm tư nhìn anh rất lâu.
“Tôi tới gặp một người bạn,” cuối cùng, cô trả lời.
“Vào lúc nửa đêm, khi cuộc điều tra đang diễn ra sao? Khi cuộc điều tra

ấy đòi hỏi chúng ta phải dồn tất cả tâm trí và sức lực? Khi ai cũng đều kiệt
quệ cả tinh thần và thể xác sao?”

“Việc khẩn cấp.”
“Việc gì mà khẩn cấp đến thế?”
“Rất khó giải thích.”
“Tại sao?” Anh hỏi. “Vì tôi là một gã đàn ông, một tay cớm đực rựa, và

cô chỉ yêu phụ nữ sao?”

Cô ngang ngạnh nhìn anh, “Anh thì biết gì về những chuyện này?”
“Không gì cả, cô nói đúng. Nhưng tôi không phải người có nguy cơ bị

kết tội gây ra hai vụ án mạng. Và tôi không phải kẻ thù của cô, Irène. Hay

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.