“Giới thiệu cho tôi biết về đội ngũ cán bộ ở đây đi,” cô nói. “Cho đến giờ
chúng ta vẫn chưa gặp nhiều người lắm. Mọi khâu đều tự động sao?”
“Chúng tôi thuê khoảng ba mươi hộ lý gì đó. Cùng với sáu y tá, một bác
sĩ, một chuyên gia tình dục học, một bếp trưởng, bảy phụ bếp và phục vụ
căng tin, và chín nhân viên bảo trì. Tất cả đều làm bán thời gian, đương
nhiên là vì ngân sách hạn chế. Ngoại trừ ba hộ lý trực đêm, y tá trưởng, đầu
bếp và tôi làm toàn thời gian. Như vậy là có sáu người ngủ lại đây. Cộng
với bảo vệ, hy vọng họ không ngủ.” Anh ta phá lên cười một tiếng cụt ngủn
rồi nói thêm, “Cả cô nữa là bảy người.”
“Sáu người, với… tám mươi tám bệnh nhân?”
Có tất cả bao nhiêu bảo vệ? Cô thắc mắc. Nghĩ đến cảnh về đêm, tòa nhà
rộng thênh thang này không hề có nhân viên, với tám mươi tám tên tâm
thần nguy hiểm bị giam giữ dọc hành lang trống trải, cô bỗng cảm thấy
sống lưng ớn lạnh.
Xavier dường như nhận ra sự bất an ấy. Anh ta cười toét miệng và nhìn
cô bằng ánh mắt đen đúa nhớp nháp như một vũng dầu. “Như tôi đã giải
thích, hệ thống an ninh ở đây được bố trí rất nhiều lớp, dày đặc, thậm chí
còn nhiều hơn mức cần thiết. Từ khi thành lập, Viện Wargnier chưa từng để
xảy ra vụ vượt ngục nào, mà dấu hiệu của sự vượt ngục cũng không.”
“Anh sử dụng phương pháp điều trị nào?”
“Như cô đã biết, việc sử dụng các loại thuốc chống ám ảnh đã được
chứng minh là hiệu quả hơn so với các chất cổ điển. Phương pháp điều trị
căn bản của chúng tôi là kết hợp dùng thuốc gốc hoóc môn thuộc nhóm
LHRH với thuốc chống trầm cảm SSRI. Liệu pháp điều trị này trực tiếp tác
động đến việc sản xuất hoóc môn tình dục và làm giảm các triệu chứng rối
loạn ám ảnh. Dĩ nhiên, liệu pháp này hoàn toàn vô hiệu với bảy bệnh nhân
ở Khu A…”
Họ đi vào một sảnh lớn, tới chân cầu thang mà qua kẽ hở mỗi bậc có thể
thấy bức tường đá xù xì phía sau. Diane cho rằng đây chính là những bức
tường hùng vĩ cô đã thấy trên đường đến, với dãy cửa sổ bé tí như trong
nhà tù. Những bức tường đá, cầu thang bê tông, sàn xi măng. Diane tự hỏi