BĂNG ĐIỂM - Trang 137

16. GIÒNG CUỒNG LƯU

Hôm nay, gian phòng đầy nắng, trời có vẻ mát chứ không rét căm căm

như những ngày qua. Trời mát là một điềm lành, Hạ Chi nghĩ. Cửa sổ đẩy
nhẹ chứ không còn cứng ngắt vì đóng băng như mọi lúc.

Cầm chiếc phất trần trên tay mà lòng bâng khuâng đột nhiên Hạ Chi cảm

thấy muốn đàn. Đã lâu rồi những nốt nhạc nằm yên trong tận cùng tiềm
thức, hôm nay chợt reo vang trong từng tế bào, cuốn trào theo từng lỗ chân
lông.

Hạ Chi thèm đàn vô cùng. Sau ngày bé Lệ mất, đàn cũng bị bỏ rơi, vì …

tiếng “bùm! Âm thanh khô khan của chiếc nắp đàn đóng lại đã mang theo
cái chết của Lệ.

Hạ Chi vẫn nghĩ thế. Nhưng hôm nay. Hôm nay có thể đàn được rồi, đã

bảy năm rồi còn gì. Ta phải đàn lại và tập tành cho Dương Tử luôn.

Quyết định vừa lóe trong đầu, là những ngón tay của Hạ Chi như bị mê

hoặc, nàng nhịp nhẹ trên cây phất trần, quét thật nhanh khung cửa kính và
đóng lại.

Thư phòng rộng hơn tám thước vuông, kê hai bên vách chất đầy sách, từ

những quyển sách thuốc của cha Tạo để lại những loại sách Đức và Pháp
ngữ do Tạo mua, những quyển sách sắp xếp có thứ tự đẹp mắt. Với tủ sách
này, chính tay Tạo chăm sóc, chàng không muốn ai đụng đến nó kể cả vợ.
Chiếc bàn viết kê gần đấy một quả địa cầu thu nhỏ, một cây đèn bàn, một
nghiên mực với vị trí không dời đổi cả mười năm nay.

Dưới nghiên mực là quyển nhật ký. Đây là thói quen của Tạo, mỗi ngày

chàng đều phải viết đều đặn, đến cả Cao Mộc cũng biết được thói quen đó.

— Người ta bảo: Người viết nhật ký liên tục ba năm đã là một tay khá,

viết mười năm thì đúng là nhân tài. Tạo viết trên cả mười năm vậy thì hắn
phải là một nhân vật vĩ đại lắm.

Nhật ký của Tạo đơn giản và gãy gọn, nhiều lúc trong đoạn văn có chăm

thêm một vài chữ Đức hay Pháp, Hạ Chi đọc có khi chẳng hiểu, do đó nàng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.