BĂNG ĐIỂM - Trang 150

tốt đâu con nhé, cũng như với những người con ghét, họ cũng không hoàn
toàn là người xấu, vì ghét là do mình giận người ta mà sinh ra.

— Con không hiểu gì cả.
— Vâng, bao giờ lớn lên con sẽ hiểu ngay. Nhưng để dì lấy thí dụ nhỏ

cho con hiểu một chút nhé. Thí dụ như con, con rất yêu mẹ vì mẹ con lúc
nào cũng làm vừa lòng con, bây giờ chỉ cần một lần nào đó mẹ con không
làm theo ý con hay là làm cái gì mà con chẳng thích thì con sẽ ghét mẹ
ngay, thí dụ như trường hợp bỏ đi của con hôm qua đó.

— …
— Nếu mỗi lần vì giận mà bỏ đi như vậy thì đến một lúc nào đó. Hết chỗ

đi con sẽ khổ chỉ có nước tự tử thôi.

— Tự tử là gì dì?
Tử Thăng giật mình khi thấy mình lỡ lời nói chuyện tự tử với trẻ con,

nàng lờ sang chuyện khác.

— Tóm lại dù con có ghét ai, cũng gắng mà giữ trong bụng thôi, nghe

không?

— Vâng.
Sau cú điện thoại đêm qua, Tử Thăng nghĩ rằng sáng sớm là Hạ Chi sẽ

đến rước bé Dương Tử ngay. Nàng chuẩn bị cho con bé chu tất và ngồi chờ.
Bảy giờ, tám giờ rồi chín giờ…Quái lạ, sao mãi đến giờ mà Hạ Chi vẫn
không đến? Không chịu được, nàng đưa bé Dương Tử ra đón xe.

Một đêm dài không ngủ được, mắt Hạ Chi trắng dã, nàng không phải

buồn vì sự bỏ đi của Dương Tử mà vì tương lai. Nghĩ đến việc làm thế nào
để đưa Dương Tử ra khỏi nhà mà không khiến mọi người phải nghi ngờ,
nàng khổ tâm vô cùng. Bé Dương Tử còn ở trong nhà một ngày là lương
tâm Hạ Chi chẳng chịu ngủ yên.

Thằng Xá từ ngoại chạy vào.
— Mẹ ơi, Dương Tử về rồi kìa!
— Thế à?
Hạ Chi giả vờ đau khổ, nàng ôm chầm lấy con.
— Dương Tử!
— Mẹ!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.