BĂNG ĐIỂM - Trang 148

cảm giác như bao nhiêu tài danh thế giới từ Mozart, Nietzsche, Picasso đến
Beethoven…đều là bạn thân của họ cả.

Mỗi lần khi chẳng có giờ tập cho vũ sinh, Tử Thăng thường xuống đây,

ngồi ở một góc nào đó để nghe họ nói chuyện. Nàng chỉ yên lặng ngồi nghe
và khi gặp mặt người bên ngoài, muốn nói đến họ, Thăng thường gọi chung
một danh từ “bọn phòng khách ở nhà tôi”.

Hạ Chi thỉnh thoảng mang Dương Tử đến, sự có mặt của nàng không

làm câu chuyện của họ bị đứt đoạn, thế giới của họ là thế giới xa hẳn thế
giới bên ngoài, không còn vấn đề lễ nghi xã giao thường lệ. Hạ Chi có thể
đứng lại một chút hay bỏ ngang lên gác cũng không làm ai bận tâm. Không
khí tự do thái quá ở nhà Tử Thăng khiến Hạ Chi cảm thấy khó chịu, vì vậy
khi nào cần lắm nàng mới đến dù Tử Thăng là người bạn duy nhất của
nàng.

Dương Tử bước vào, Tử Thăng đang tập vũ cho các vũ sinh.
— Mẹ con đâu?
— Dạ ở nhà.
— Thế con đến đây một mình à?
— Vâng.
Tử Thăng nhún vai.
— Mới bảy tuổi mà biết bỏ nhà ra đi rồi giận mẹ à?
— Dạ không.
— Thế cha.
— Không.
— Hay anh Xá.
— Dạ không giận ai cả.
Tử Thăng ngạc nhiên:
— Thế thì thế nào?
Nàng nghĩ ngay đến Hạ Chi, có lẽ Chi đã làm gì khiến con bé hờn dỗi.

Nhưng sự thắc mắc cũng thoảng qua, một ý đùa lóe qua óc. "Con bỏ nhà ra
đi là lỗi tại mẹ," Thăng nghĩ:"- Ta sẽ để cho Chi nó lên ruột một lần chơi."

Nàng đưa con bé Dương Tử lên lầu, cho dùng cơm rồi bắt nó lên giường,

đoạn ngồi canh bên máy điện thoại.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.