BĂNG ĐIỂM - Trang 174

— Để ra ngoài tôi sẽ nói cho bà nghe.
Nắng bắt đầu nhạt, bầu trời thu hiu hắt. Lần đầu tiên Hạ Chi sánh bước

bên Lâm Tịnh Phu. Anh chàng cao hơn cả Tạo.

— Anh cần nói chuyện gì?
Tịnh Phu rẽ qua con đường vắng.
— Hai hôm nữa tôi sẽ đến nhà bà.
Thế này có nghĩa là sau khi Tạo đã khởi hành, Hạ Chi bước chậm lại.
— Chuyện hôn nhân của anh phải không?
Tịnh Phu yên lặng như một thú nhận khiến Hạ Chi bứt rứt, thế này thì ta

sẽ không đi. Ta sẽ ở lại.

— Bà đi theo ông giám đốc chứ?
— Hạ Chi lắc đầu:
— Có lẽ tôi sẽ ở lại.
Nụ cười điểm nhẹ trên môi Phu, hắn gật gù.
— Thế thì…tôi sẽ gọi điện cho bà sau, hôm nay bận quá!
Tịnh Phu nói nhanh rồi lách qua ngõ hẻm như lẩn trốn, Hạ Chi ngạc

nhiên, nàng đâu biết là Thụy Kỳ đang đi phía sau nàng.

Trở về nhà, vừa gặp mặt chồng, Hạ Chi nũng nịu.
— Thôi, em không đi đâu.
— Không đi? Tại sao vậy?
Tạo ngạc nhiên nhìn vợ, dù lúc đầu không định đi với Hạ Chi, nhưng sau

mấy ngày chuẩn bị rộn rịp, chàng lại thấy có vợ cùng đi ấm cúng hơn.

— Để mấy đứa nhỏ ở nhà em chẳng an tâm.
Hạ Chi vừa nói vừa bỏ đi vào trong. Cô Châu đang so đũa nhìn thấy Chi

bước vào hỏi.

— Nghe nói bà chẳng có ý đi nữa hở bà?
— Vâng, làm phiền cô mấy hôm, có buồn không?
— Dạ không có gì.
Hạ Chi phân bua.
— Định đi nhưng nghĩ lại mấy đứa con tôi chẳng yên tâm.
— Bà làm thế có lẽ ông sẽ buồn.
Bé Dương Tử đang ngồi xem sách nghe mẹ nói ngẩng đầu lên.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.