BĂNG ĐIỂM - Trang 173

— Vâng. Hạ Chi nhìn đồng hồ - hôm nay ông về sớm thế?
— Lúc này phòng nhãn khoa cũng không có bao nhiêu bệnh nhân nên

cũng nhàn.

— Ông khỏe hẳn rồi chứ?
Hạ Chi hỏi, Phu không đáp ngay, anh chàng thở khói. Phu đang giận ta

đấy à? Hạ Chi nghĩ đến hôm đón Phu ở nhà ga, sự lạnh nhạt của mình hôm
ấy có lẽ đã làm cho Phu giận.

— Nghe nói ông giám đốc sắp đi dự hội nghị phải không bà?
— Vâng.
— Bà cùng đi chứ?
Mắt Phu nhìn thẳng mắt Hạ Chi, khiến Hạ Chi bối rối.
— Dạ còn đang suy nghĩ.
Hạ Chi không ngờ lại trả lời Phu như thế. Sao có chuyện lạ vậy, trống

ngực nàng đập mạnh.

Phu cười xòa, nụ cười ngạo nghễ nhợt nhạt khiến Hạ Chi khó chịu.
— Thôi xin phép ông, tôi về.
— Bà định trốn tôi à?
Lời Phu khiến Hạ Chi hoảng hốt.
— Tại sao ông nói vậy?
— Không phải à? Vừa trông thấy tôi sao bà lại bỏ đi?
Hạ Chi lúng túng, Phu tiếp.
— Ở Động Giả suốt bảy năm trời không nhận được một lời thăm hỏi của

bà…

— Xin lỗi.
— Người khỏe mạnh bao giờ cũng thích hất hủi người bệnh hoạn, nhiều

lúc tôi thấy chán quá.

Phu đốt điếu thuốc, chậm rãi:
— Đúng ra tôi không nên nói những chuyện đó làm gì, nó vô can, có

điều tôi muốn nói với bà một chuyện.

Hạ Chi giật mình. "Chuyện gì đấy? Ông lập gia đình à?" Hạ Chi đột

nhiên thấy sợ không muốn nghe nếu Phu bàn về chuyện đó.

— Chuyện quan trọng lắm không ông?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.