BĂNG ĐIỂM - Trang 247

— Tôi đã bảo là lúc nào tôi cũng sẵn sàng đón khách cơ mà.
Câu nói của mẹ chẳng có vẻ gì là của bậc cha mẹ nói với hàng con cái

cả. Dương Tử nghĩ nhưng nàng không dám nói ra, khẽ liếc về phía ông anh,
thấy Xá vẫn bình thản.

Bữa ăn bắt đầu bằng món cù lao. Hạ Chi cũng dùng bia, nàng luôn tay

gắp thức ăn cho Nguyên.

— Bác, con xem bác cũng như mẹ, bác đừng khách sáo như vậy kỳ lắm.
Nhưng Hạ Chi tảng lờ như không nghe. Dương Tử yên lặng nhìn.
Cơm xong bốn người ra ngoài. Xá gọi điện thoại kêu xe, Hạ Chi đi vào

phòng rửa mặt. Còn lại Dương Tử nàng lẳng lặng đưa mắt nhìn trời, hôm
nay sao thật nhiều, lấp lánh trên cao. Dương Tử nhớ đến những cánh sao
bên rừng, những cánh sao tàn vụt tắt trên cao. Đời ta cũng thế, chẳng sung
sướng gì, khi ta chỉ là đứa con hoang.

— Dương Tử!
Tiếng Bắc Nguyên thở nhẹ bên tai làm Dương Tử giật mình.
— Tôi… Tôi có thể viết thư cho Dương Tử được không?
Dương Tử gật đầu, gió đêm thật mát.
Suốt tuần nay, hôm nào Tạo cũng về nhà trễ, sự mệt mỏi lan tràn từng lỗ

chân lông, nhưng Tạo không có quyền nghỉ, thiên chức thiêng liêng của
nghề thầy thuốc cột chặt chàng với sinh mệnh con bệnh. Lúc này bệnh khẩn
cấp quá nhiều, giao cho bác sĩ trực không chẳng yên tâm.

Hôm nay rảnh rỗi, năm giờ chiều đã hết việc, Tạo trở về nhà. Chàng

thích thả bộ thế này thoải mái. Nhiều người đã từng phê bình.

— Đường đường là một ông giám đốc bệnh viện mà sao chẳng sắm xe đi

lại đi bộ hay xe buýt mãi thế.

Tạo chỉ cười. Họ làm sao biết được cái thú của người đi bộ, vừa đi vừa

kiểm điểm lại chuyện trong ngày hay yên lặng nghĩ ngợi có gì tuyệt hơn?
Xá đã lớn, sau khi lấy xong bằng lái, hắn đã xin chàng mua một chiếc xe
hơi, nhưng Tạo không cho, chàng nghĩ rằng chỉ mới là sinh viên mà bày vẽ
đi xe bốn bánh thì chẳng giống ai cả. Kết quả là cậu bé đành tiu nghỉu trở
về trường.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.