BÁNH XE ĐỊNH MỆNH - Trang 162

sau từ từ nghĩ.” Khổng Lập Thanh đổi bên nằm xoay lưng lại phía Chu
Diệp Chương, úp mặt xuống gối.

Cảm giác Chu Diệp Chương luôn ngồi bên cạnh, thi thoảng lại nghe

thấy tiếng bút viết trên giấy “roạt roạt”, Khổng Lập Thanh chìm trong cảm
giác hỗn loạn dần dần cũng thiếp đi.

Trong giấc ngủ, Khổng Lập Thanh mơ hồ nghe thấy tiếng Khổng Vạn

Tường gọi mình, tiếng rất khẽ, dường như muốn gọi lại dường như sợ đánh
thức cô, khẽ mở mắt ra, quả nhiên nhìn thấy gương mặt đáng yêu của Vạn
Tường đang kề bên. Thấy Khổng Lập Thanh mở mắt, thằng bé vui mừng
định leo lên gường bên cạnh cô, định đưa tay lay cô dậy, nhưng cánh tay
Vạn Tường chưa kịp chạm vào đã bị một bàn tay khác giữ lại.

“Chú vừa dặn cháu thế nào?” Chu Diệp Chương mắt vẫn không rời

màn hình máy tính đặt trên đầu gối, nhưng bàn tay giữ Vạn Tường rất
chuẩn không chệch chút nào.

Khổng Vạn Tường quay sang nhìn lại Chu Diệp Chương, rõ ràng

không thoải mái nhưng cuối cùng cậu bé cũng nghe lời anh, thu cánh tay
lại, bĩu môi ngồi lên giường sau đó dứt khoát nằm xuống gối đầu lên đùi
Khổng Lập Thanh.

Khổng Lập Thanh biết sức đề kháng của trẻ con còn kém, cậu bé lại

gần cô thế này dễ bị lây bệnh, Chu Diệp Chương có lẽ vì thế mới ngăn cản
Vạn Tường, cho nên cô im lặng không nói gì.

Vạn Tường gối đầu lên đùi Khổng Lập Thanh, rụt rè hỏi han: “Mẹ, mẹ

đau ở đâu? Con xoa cho mẹ.”

Sợ lây bệnh cho Khổng Vạn Tường, Khổng Lập Thanh đưa tay đỡ đầu

cậu bé quay mặt nó qua chỗ khác: “Mẹ không đau, ngoan, đừng nói chuyện
với mẹ.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.